Vừa ăn, mèo đen vừa nhìn về phía hồn phách người phụ nữ mang thai, trong mắt mèo lưu động quang mang bất thiện.
"Đừng nhìn ta, ăn ta không ngon đâu."
Bị mèo đen nhìn chằm chằm, từ trong thân thể hồn phách người phụ nữ mang thai đột nhiên truyền ra một tiếng trẻ con sợ hãi.
Mèo đen nheo mắt lại, thờ ơ.
Có ăn ngon hay không, vào miệng của ta mới biết được.
Trần Hạo lại bị tiếng nói này làm giật mình, ngọa tào, tiểu âm hồn kia thế mà có thể nói chuyện? Ngươi còn sinh ra thì, làm sao lại nói chuyện được?
Lông mày Trần Hạo khẽ nhíu lại, mở miệng nói: "Ngươi ra đây."
"Ta không ra, ta sợ." Tiếng trẻ con đáp lại.
Trần Hạo tức giận: "Ngươi sợ cái cọng lông, trốn ở bên trong thì không sao à, nhanh ra đây, không ra ta đánh chết."
"Ô ô ô, các ngươi khi dễ ta." Tiểu âm hồn phát ra tiếng khóc.
Trần Hạo cười: "Khi dễ ngươi? Ha ha, ngươi nói ngươi xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta là trời sinh ngươi có thể nói."
"Chuyện này không liên quan đến ta, ta cũng không muốn như vậy, là tên xấu kia bắt ta tới, sau đó nhét ta vào." Tiểu âm hồn ủy khuất nói.
Ánh mắt Trần Hạo thoáng động một tý, nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, nếu như không phải lỗi của ngươi, chúng ta sẽ không bắt nạt ngươi, còn có thể giúp ngươi."
Tiểu âm hồn chần chờ nói: "Thật sao?"
Trần Hạo nói: "Ta lấy đạo tâm phát thệ, chỉ cần ngươi không gạt ta, nói ra sự thật, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi."
Tiểu âm hồn trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Ta không biết ta từ đâu tới, từ khi ta tỉnh lại, ta đã ở trong một tượng đồng, sau đó tên xấu xa kia mua tượng đồng đó, rồi hắn bắt ta ra, nói sẽ để cho ta đầu thai, ta sợ hãi phải đáp ứng, sau đó vừa nãy, hắn giở trò xấu với ta, nhưng mà pháp thuật của hắn không ảnh hưởng được ta, bị ta chuyển dời đến thân người phụ nữ này."
Trần Hạo sửng sốt.
Chính mình cũng không biết lai lịch của mình, ở trong tượng đồng, pháp thuật không ảnh đưởng được? Chỉ đơn giản mấy câu đã hoàn toàn có thể nhìn ra lai lịch bất phàm của ngươi!
"Tượng đồng gì, giờ nó đang ở đâu?" Trần Hạo hỏi lại.
Tiểu âm hồn nói: "Ở trong phòng thứ nhất tầng hai, tượng đồng kia là tượng một nữ nhân ôm đứa bé."
Trần Hạo không nói gì nữa, quay người đi lên lầu, một lát sau, Trần Hạo đã xuống nhà, trong tay có thêm một tượng đồng.
Tượng đồng cao khoảng một thước, màu đồng cổ, đây là tượng một phụ nữ mặc váy nhìn rất ôn nhu, trong ngực ôm một đứa bé, khuôn mặt tràn đầy biểu lộ yêu thương.
"Chính là tượng này, trước kia ta ở tại trong này, ở rất lâu, nếu không phải tên xấu xa kia bắt ta, ta khẳng định vẫn còn ở trong đó." Tiểu âm hồn vội vàng mở miệng.
Trần Hạo không nói gì.
Khi thấy tượng đồng này, Trần Hạo phát hiện, tượng đồng này cho hắn một loại cảm giác rất cổ quái, nhưng cổ quái như thế nào thì lại không nói rõ được.
Trầm mặc một lát, Trần Hạo tiếp tục hỏi: "Ngươi ở trong tượng đồng bao lâu?"
Tiểu âm hồn nói: "Ở bao lâu ta cũng không biết, dù sao là rất lâu."
"Vậy ngươi không muốn biết mình có lai lịch gì? Chỉ có một mình ngươi ở trong tượng đồng, ngươi không cảm thấy cô độc sao?"
"Không cô độc, ở trong tượng đồng rất thích mà, bên trong cực kỳ dễ chịu."
Trần Hạo lông mày nhíu lại, nói: "Vậy bây giờ ta thả ngươi ra, ngươi rời khỏi thân thể người phụ nữ này đi."
Tiểu âm hồn nói: "Có thể để cho ta trở về trong tượng đồng chứ? Ta cũng không thích ở trong bụng."
Trần Hạo cười nói: "Được a."
Nói xong, Trần Hạo bắn ra một chỉ, một đạo pháp quang chặt đứt dây đỏ đang vây quang hồn phách người phụ nữ mang thai.
Sau đó, một tia ô quang từ trong ngực của hồn phách người phụ nữ mang thai bay ra, bắn thẳng tới tượng đồng trong tay Trần Hạo.
Ngay khi nó muốn tiến vào trong tượng đồng, Trần Hạo đột nhiên động.
Đưa tay chộp một cái, nắm ô quang vào trong tay, ở giữa bàn tay, điện quang lấp lóe, hóa thành một lao tù lôi điện.
Tiểu âm hồn quá sợ hãi, vội vàng nói: "Ngươi gạt ta."
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng: "Ta lừa ngươi, rõ ràng là ngươi gạt ta trước! Cái gì mà không biết lai lịch, ngươi nghĩ ta ngốc hả."
Tiểu âm hồn ủy khuất mà nói: "Ta không lừa ngươi a!"
Trần Hạo cười lạnh: "Mặc dù ngươi dùng ngôn ngữ mê hoặc ta, nhưng ngươi đánh giá thấp ta, thật sự cho rằng ta là cái gì cũng đều không hiểu, tà sư kia nói âm sát mẹ con, ta vốn cho rằng là ngươi và hồn phách người phụ nữ mang thai này, nhưng vừa rồi ngươi trả lời để ta phát hiện ra chân tướng, âm sát mẹ con, không phải là ngươi và hồn phách người phụ nữ mang thai này, mà là ngươi và tượng đồng này."
Tiểu âm hồn lập tức im lặng.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Theo lý thuyết, âm sát mẹ con, vốn là mẹ con đồng thể, tình huống này của ngươi, tựa như là mẫu sát xảy ra chuyện, cho nên ngươi muốn tìm vật thay thế, một lần nữa chuyển hóa thành âm sát mẹ con, tà sư kia cũng ngu xuẩn, đạo hạnh yếu ớt, còn muốn luyện chế âm sát mẹ con, đoán chừng hắn cũng bị ngươi lợi dụng, một khi ngươi thành công ngưng tụ mẫu sát, thì lúc đó cũng chính là tận thế của tên tà sư kia."
Tiểu âm hồn ủy khuất nói: "Đại lừa gạt, ngươi cũng là kẻ xấu xa, ngươi cũng muốn luyện chế Bảo Bảo."
"Ngừng bán manh cho ta, trước đó khi đến đấy ta đã phát hiện tướng mệnh đen nhánh của tên tà sư kia, mệnh hắn không lâu dài. Nếu như không có sự xuất hiện của ta, hắn khẳng định cũng không sống được bao lâu, kết hợp với âm sát mẹ con, còn cần nói cái gì sao?"
Nói xong không đợi tiểu âm hồn mở miệng, Trần Hạo tiếp tục nói: "Tạm thời ta tin tưởng ngươi, nhưng để chứng minh trong sạch của ngươi, như vậy đi, ngươi dù sao ở chỗ nào cũng được, ta sẽ hủy tượng đồng này đi, rồi tìm cho ngươi một chỗ ở mới thế nào?"
"Ngươi dám!" Tiểu âm hồn lập tức thay đổi, giọng nói trở nên bén nhọn.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói: "Bại lộ rồi? Không bán manh nữa?"
Tiểu âm hồn trong nháy mắt trở nên âm trầm: "Tốt cho một tên tu sĩ Đạo môn, hại mẹ của ta, hiện tại lại hại ta, tất cả các ngươi đều đáng chết."
Trần Hạo hừ lạnh: "Mẹ con âm sát, chí âm chí tà, không có chút nhân tính nào, từ chuyện ngươi không cố kỵ gì hại người hóa sát là có thể nhìn ra, còn nói chúng ta đáng chết, hiện tại đáng chết chính là ngươi."
Dứt lời, Trần Hạo không chút do dự dùng sức trong tay, trực tiếp bóp vỡ tượng đồng.
Khi tượng đồng vỡ vụn, ô quang cũng phát ra tiếng kêu thảm: "Ta nguyền rủa ngươi, các ngươi đều sẽ chết, đều sẽ chết."
Ba!
Trần Hạo thờ ơ, trực tiếp bóp nát tượng đồng.
Tượng đồng vừa vỡ, loại cảm giác cổ quái trên đó trong nháy mắt tán đi, sau đó tượng đồng trong tay Trần Hạo hóa thành tro bụi.
Tượng đồng biến mất, tiếng nói trong ô quang cũng im bặt, sau đó quang mang dần dần ảm đạm, đến lúc biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời, hồn phách người phụ nữ mang thai cũng phát ra một tiếng hét thảm, hồn phách trở nên mờ nhạt rất nhiều.
Nhưng lúc này, ánh mắt nó lại là trở nên sáng sủa, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó phục hồi tinh thần lại, nhìn Trần Hạo thét to: "Con của ta, ngươi giết con của ta."
Trần Hạo nhìn về phía hồn phách người phụ nữ mang thai, lạnh nhạt nói: "Con của ngươi? Ha ha, tự mình hãy suy nghĩ thật kỹ, đến cùng là chuyện gì xảy ra."
Phụ nữ mang thai sửng sốt, chậm rãi nhớ lại một chút ký ức.
Tai nạn xe cộ, sinh non, sau đó có người muốn làm chuyện rất khủng bố với mình, mình muốn phản kháng, đau quá, mệt mỏi quá, rất muốn nghỉ ngơi. . .
Ký ức hiện lên, hồn phách người phụ nữ mang thai trợn tròn, tự lẩm bẩm: "Ta đã chết, ta chết như thế nào? Làm sao có thể, ta làm sao lại chết được, ta còn trẻ, ta sẽ không chết."
Ánh mắt Trần Hạo thoáng động, đột nhiên nói: "Cho ngươi một lựa chọn, để con của ngươi sống lại hoặc ngươi sống lại, ngươi chọn cái nào?"
"Ngươi có thế để cho ta sống lại? Nhanh, ta muốn sống lại, ta không nên chết." Hồn phách người phụ nữ mang thai sáng ngời hai mắt nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt cầu khẩn.
Trần Hạo bĩu môi: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, đơn thuần hiếu kì."
Hồn phách người phụ nữ mang thai: ". . ."