Hôm sau, trời trong gió nhẹ, là một ngày có thời tiết tốt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Hạo đi tới nhà lão giả, hắn đã đang đợi. Bên cạnh lão giả, Tiểu Cương cầm cái loa nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ không nỡ.
"Tiểu Cương, cố gắng phối hợp với tiểu hữu, tìm về thân thể của ngươi, tranh thủ phục sinh, ta ở nhà chờ ngươi, ngươi không trở lại, ta sẽ không chết." Lão giả nói nghiêm túc.
Tiểu Cương gật đầu, nói như sắp khóc: "Kim bá, đã nói rồi nhé, ta chưa về, không cho phép ngươi xảy ra chuyện."
Lão giả cười nói: "An tâm đi thôi, ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Nói xong lão giả nhìn về phía Trần Hạo: "Tiểu hữu, làm phiền ngươi."
Trần Hạo cười nói: "Tiện tay mà thôi thôi."
Chờ Tiểu Cương cùng lão giả từ biệt một lần nữa, Trần Hạo liền mang theo nó lên xe.
Sau khi lên xe, trong mắt Tiểu Cương rốt cục chảy ra nước mắt, hóa thành âm khí tán đi.
"Đại sư, ngươi nói Kim bá có thể chống đỡ tiếp được không? Mấy ngày nay hắn một mực rất khổ sở, đều đang cố nén, ta sợ..."
Tiểu Cương còn chưa nói xong, Trần Hạo nói: "Đừng nghĩ nữa, chuyên tâm tìm lại thân thể của mình, không nghĩ tới việc không trở về gặp mặt lần cuối cùng, liền phải tập trung tinh thần lại."
Tiểu Cương im lặng một lát, ánh mắt trở nên kiên định: "Ta sẽ, Kim bá chăm sóc ta bảy năm, hắn là thân nhân của ta, ta muốn chăm sóc cho hắn lúc hắn lâm chung, vì hắn đốt giấy để tang."
Trần Hạo cười nói: "Vậy được rồi, chúng ta xuất phát."
Từ nội thành rời đi, đi theo phướng tây nam, trên đường đi, Tiểu Cương đều đang nhớ lại con đường đến Lữ châu, Trần Hạo cũng không nóng nảy, nó chỉ chỗ nào, liền hướng chỗ đó lái xe tiến lên.
Trên đường đi loanh quanh, sau mấy tiếng, Trần Hạo đi tới một trấn nhỏ.
Đến nơi này, Tiểu Cương hưng phấn nói: "Đúng rồi, chính là nơi này, ta chính là ở nơi này đi nhờ xe tới Lữ châu, ah, ta nhớ được lúc ấy ta từ bên kia đi tới, lúc ấy đi rất xa mới đi đến tiểu trấn, trên đường ta nhìn thấy một con sông rất lớn, dọc theo bờ sông đi rất xa."
Trần Hạo không nói lời nào , dựa theo lời Tiểu Cương nói xuyên qua tiểu trấn, xuyên qua con đường nhỏ.
Đi hơn nửa canh giờ, Trần Hạo nhìn thấy con sông lớn kia, theo bờ sông một mực tiến lên.
Sau gần một tiếng lái xe, Tiểu Cương nói: "Đến rồi, từ phía trước đi tiếp, phía trước đó chính là thôn xóm mà ban đầu ta tìm tới."
Trần Hạo quan sát thêm vài lần, phát hiện ở phía xa có một cái thôn, nhưng nơi này thật sự rất vắng vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy con đường nào rộng rãi, xe muốn đi vào sợ là rất khó.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo lái xe đến một chỗ đất bằng, sau khi dừng lại nói: "Chúng ta đi bộ qua đó."
Từ trên xe bước xuống, đi không bao xa, quả nhiên là không còn đường, chỉ có một con đường đất nhỏ hẹp bên cạnh ruộng.
Chỉ là Trần Hạo ngạc nhiên phát hiện, con đường đất này cỏ dại rậm rạp, liền hai bên ruộng, nhìn đều rất hoang vu.
Ánh mắt nhìn về phía thôn xóm kia, cẩn thận quan sát, Trần Hạo phát hiện khí tức người sống trong làng chỉ có ba đạo.
Lông mày cau lại, Trần Hạo hỏi: "Lúc trước ngươi nhìn thấy thôn này, có nhiều người ở đây không?"
Tiểu Cương nói: "Có nhiều, ta nhớ được lúc ấy ta tới gần thôn xóm, còn có chó sủa nữa, dọa ta không dám tiến vào."
Chó?
Hiện tại đều chỉ có hai ba, nơi nào còn có con chó nào.
Đây là đã xảy ra chuyện gì, hay là đều di chuyển ra chỗ khác?
Trần Hạo dọc theo con đường đất đi tới thôn.
Lúc tới gần, Trần Hạo liền phát hiện ra, nhà cửa trong thôn mặc dù đều là nhà tranh vách đất, nhưng nhìn thấy đều được giữ gìn không tệ lắm, không giống như là bị vứt bỏ.
Chỉ là người nơi này đi đâu rồi?
Trần Hạo dựa theo nơi phát hiện ra sinh khí đi tới, đi tới cổng một gia đình.
Vừa mới tới, Trần Hạo liền thấy một lão đầu đi ra, tựa hồ đang bận việc.
Lão đầu hình như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, liền thấy Trần Hạo.
Hơi sững sờ, tựa như lão đầu không nghĩ tới sẽ có người tới nơi này.
Trần Hạo thừa cơ tiến lên, cười hỏi: "Cụ khỏe chứ, ta muốn xin cốc nước có được không?"
Lão đầu nhìn Trần Hạo một lát, gật đầu nói: "Vào đi."
"Cám ơn cụ." Trần Hạo nói một tiếng cảm ơn, rồi đi vào.
Đến gần, Trần Hạo đã ngửi thấy một mùi thuốc đông y nồng đậm, mơ hồ có thể cảm giác được bên trong có một loại khí tức âm lãnh cổ quái.
Nhìn thoáng vào trong phòng, Trần Hạo mở miệng nói: "Cụ ơi, tại sao ta không thấy trong thôn này có ai thế? Ta còn muốn mua một ít đồ nữa, liền cả cái quán nhỏ đều không tìm được."
"Chàng trai không nên hỏi nhiều như vậy, uống xong nước rồi đi sớm một chút đi, ngươi đi về hướng tây bắc, nhìn thấy sông lớn liền thuận theo dòng sông mà đi, nơi này không yên ổn, không nên tùy tiện dừng lại." Lão đầu vừa rót nước cho Trần Hạo, vừa trả lời.
Trần Hạo sững sờ: "Không yên ổn? Đang yên lành tại sao lại không yên ổn?"
Lão đầu thở dài nói: "Ta cũng không lừa ngươi, mấy năm trước nơi này của chúng ta phát sinh một lần bệnh lạ, có rất nhiều người đều không chịu nổi, thôn xóm lập tức liền hoang phế, một vài người không bị nhiễm bệnh sợ hãi liền dọn đi rồi, bây giờ trong thôn chỉ còn hai vợ chồng ta với một người phụ nữ do cả nhà chết hết nên bị điên, đến ban đêm, sẽ có chuyện kỳ quái xảy ra."
Trần Hạo kinh ngạc nói: "Bệnh lạ? Không hướng lên phía trên cầu cứu sao?"
"Có người đến, nói là biến dị virus gì đó, thật sự là gặp quỷ, nơi hoang vu này của chúng ta, nào có virus biến dị gì, một đám không phải bác sĩ, căn bản trị không được, chỉ là làm phòng dịch cái gì đó, muốn chúng ta di chuyển đi. Có năng lực liền đi, ta không năng lực, chỉ có thể ở lại."
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích.
Virus biến dị? Chuyện này sẽ không cùng nơi mà Tiểu Cương thấy được có quan hệ chứ.
Trong lòng suy nghĩ, Trần Hạo nhìn về phía lão đầu nói: "Cụ ơi, mùi thuốc đông y nặng như vậy, là cụ bà bị bệnh sao? Ta chỗ này có chút tiền, ngài cầm theo đi tìm bác sĩ khám một chút đi, có bệnh phải kịp thời điều trị, nếu không..."
Trần Hạo còn chưa nói xong, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng rít lên.
Tiếng kêu này bén nhọn mà phẫn nộ, tựa hồ như đang giãy dụa, mang theo tiếng xích sắt truyền ra.
Lão đầu biến sắc, vội vàng vọt vào trong phòng.
Sắc mặt Trần Hạo trở nên âm trầm, trong ánh mắt hiện ra quang mang lạnh lẽo.
Sau đó Trần Hạo cũng đi vào trong phòng, sau đó liền thấy một màn làm người ta kinh ngạc run rẩy.
Trong phòng ngủ, từng sợi dây xích khóa lại tứ chi của một người đàn bà tóc tai bù xù.
Quần áo của người đàn bà này nhăn nhúm, dáng người khô quắt, da bọc xương không nhìn thấy một chút thịt nào. Nhất là trên mặt, cơ hồ có thể nhìn ra hình dạng đầu lâu, trong con ngươi là một mảnh đen nhánh, hoàn toàn không giống như người.
"Cút ra ngoài!"
Lão đầu nhìn thấy Trần Hạo xông tới, lập tức gầm thét lên một tiếng.
Trần Hạo không hề động, sau khi nhìn thoáng qua nữ nhân, mở miệng nói: "Cụ ông, cụ bà đây không phải là bị bệnh, nàng là bị trúng tà."
Lão đầu sững sờ, chợt con mắt lóe sáng lên, kích động nói: "Ngươi biết? Có thể chữa khỏi hay không?"
Trần Hạo lại dò xét người đàn bà kia một lát, thở dài nói: "Cụ ông, quá muộn rồi, cụ bà đây là bị tà khí nhập thể, ăn mòn toàn thân, liền hồn phách đều không được đầy đủ, bây giờ nói là người sống, còn không bằng nói là một xác sống, chỉ cần thấy ánh nắng, lập tức liền sẽ chết."
Lão đầu đứng chết trân tại chỗ, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Ngươi lừa ta, vợ ta sẽ không chết, nàng còn sống, cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Trần Hạo im lặng, xoay người rời đi.
Tình cảm quá sâu, lựa chọn lừa mình dối người, thế nhưng chuyện này cũng không có cách nào thay đổi.
Nhưng tình huống của bà cụ này, để Trần Hạo quyết định ở lại nhìn xem.
Tà khí nhập thân, hồn phách không trọn vẹn, hóa thành một xác sống.
Cái này cùng với virus biến dị kia có phải là có quan hệ gì đó? Virus biến dị kia từ nơi nào xuất hiện, cùng Tiểu Cương có quan hệ gì hay không?
Đọc nhanh nhất và sớm nhất tại tienvuc(.c0m)