Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 483 - Chương 484: Hòe Đài Thôn

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 484: Hòe Đài thôn

Từ trong nhà lão đầu đi ra, Trần Hạo đi về phía nhà của một người khác.

Lão đầu nói đó là nhà của một người đàn bà bị ép bị điên do người thân chết hết.

Mà bên trong cảm giác của Trần Hạo, khí tức của người đàn bà này rất hỗn loạn, chính là triệu chứng của người có thần trí thất thường.

Chờ Trần Hạo đi tới trước một ngôi nhà cũ nát ở phía đông của thôn, liền thấy người gọi là mụ điên trong miệng của lão đầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Hạo phát hiện mụ điên này tuổi cũng không lớn, nhiều lắm là hơn bốn mươi tuổi, mặc dù rất lôi thôi, nhưng từ trên hình thể mà nhìn, mụ điên này rất cường tráng.

Lúc này, mụ điên đang ngồi trên mặt đất, đang ôm một đồ vật gì đó, bên trong miệng nói lẩm bẩm.

Trần Hạo nhìn kỹ, con ngươi co lại.

Thứ mà người đàn bà điên này đang ôm trong ngực lại là một con chó chết.

Con chó này cũng không lớn, lông không ánh sáng, thân thể khô quắt. Đầu giống như đã bị cái gì đó gặm, máu thịt be bét, bây giờ cũng đã bị hong khô.

Mà người đàn bà điên kia thật giống như coi con chó này còn sống, dịu dàng khẽ vuốt, tựa như đối đãi với con mình.

Trần Hạo đánh giá, lúc đang muốn tiến lên, đột nhiên một tràng tiếng kêu kỳ quái từ ngoài thôn vang lên, gào thét mà tới.

Nghe được tiếng kêu này, Trần Hạo sững sờ.

Nguyên bản người đàn bà điên đang khẽ vuốt con chó chết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi âm thanh kia phát ra, trong mắt hiện ra ánh sáng hung tàn.

Ah!

Phát giác được biến hóa của người đàn bà điên, Trần Hạo quay người nhìn lại, nhưng người đàn bà điên kia lại quay người lại xông vào căn phòng rách nát sau lưng, sau đó động tác rất nhanh từ phía sau chạy xa.

"Hạo ca, có muốn đuổi theo hay không, người này hình như rất hung ác." Gà trống chần chờ hỏi.

Trần Hạo suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không cần, nàng đây là thần chí không rõ, không phải yêu tà, không cần phải để ý đến nàng."

Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía nơi tiếng động kỳ quái kia phát ra.

Đây là một đám người trẻ tuổi, hết thảy có bảy người. Ba nam bốn nữ, lúc này đang chạy vội tới, nhìn rất hưng phấn.

Trần Hạo bình tĩnh dò xét, càng nhìn thì ánh mắt lại càng phát ra cổ quái.

Ở trong mắt Trần Hạo, lúc bảy người này càng đến gần thôn, tướng mệnh liền ảm đạm thêm một phần, chờ cho bảy người đều tiến vào trong thôn, mi tâm mỗi người đều đều đã ngưng tụ tử kiếp hắc khí.

Điều kỳ lạ chính là, tử kiếp của bảy người cũng không phải là tuyệt đối, mệnh trung còn có một chút hi vọng sống sót.

Đậu phộng, cái này thôn thật đúng là có vấn đề a, người đến liền phải chết sao?

Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, như có điều suy nghĩ.

Sau đó Trần Hạo cũng không có ý định cùng mấy người này gặp mặt, lặng lẽ tránh đi.

"A, làm sao lại không có bất kỳ ai? Người trong thôn này đều chạy đi đâu rồi?" Sau khi bảy người trẻ tuổi vào thôn, một người trong đó tỏ vẻ kinh ngạc mở miệng.

"Không biết a, trên bản đồ hướng dẫn có địa phương này, tên là Hòe Đài thôn, không nên yên tĩnh như vậy chứ."

"Có phải là đã gặp phải thổ phỉ hay không, toàn bộ đều bị bắt đi rồi?"

"Nói hươu nói vượn cái gì, đầu năm nay làm gì còn có thổ phỉ gì đó, hẳn là đều ra ngoài làm việc rồi, dù sao làm ruộng và làm công cũng không có cách nào so sánh được, kiếm được quá ít, không muốn làm ruộng cũng bình thường."

"Vậy làm sao bây giờ? Từ bỏ việc nghỉ ngơi hồi phục, trực tiếp lên núi hay sao, vậy chúng ta cần tính toán con đường và địa điểm nghỉ ngơi kỹ càng, như thế này thì quá nguy hiểm."

"Không nên gấp gáp, chúng ta đi tìm trước xem, đến cùng có người hay không, nếu có vậy thì dễ làm rồi."

Sau khi mấy người trẻ tuổi bàn bạc xong thì bắt đầu lục soát khắp nơi.

Không bao lâu sau, bọn hắn cũng phát hiện ra lão đầu, nhưng lần này bọn hắn phải đối mặt chính là một lão đầu gắt gỏng, mấy người còn chưa kịp mở lời hỏi, lão đầu liền tức giận nói: "Cút, đừng đến phiền ta." Nói xong hắn đi vào nhà, phanh một tiếng đóng cửa lại, lưu lại một đám nam nữ trẻ tuổi đứng nhìn nhau.

Nhưng có người liền nói rõ đây không phải là một thôn xóm bị vứt bỏ, mấy người trẻ tuổi kết luận một cái, liền chiếm cứ một ngôi nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trước khi xuất phát lưu lại một phần tiền ở nhờ.

Sau đó bọn hắn bắt đầu làm việc lu bù.

Nhưng cũng không lâu lắm, đột nhiên một tiếng rít vạch phá thôn xóm. Để mấy người đang bận rộn vội vàng buông công cụ trong tay xuống chạy tới.

Chờ cho bọn hắn đến, lại phát hiện, là một cô gái trong số bọn họ, lúc này đang kéo quần lên thất kinh từ trong một căn phòng chạy ra.

"Kỳ Kỳ, làm sao thế?" Có một cô gái khác đi lên hỏi thăm.

Nữ sinh đang xách quần hoảng sợ nói: "Có quỷ."

Hizz.

Mấy người giật nảy mình.

Nhưng một trong ba nam thanh niên lại mở miệng nói: "Nói mò, giữa ban ngày, làm gì có con quỷ nào dám mạo hiểm đi ra."

"A, đúng thế, liền chưa từng nghe qua quỷ có thể hoạt động giữa ban ngày, ngươi có phải nhìn lầm hay không."

"Không có, ta thật sự thấy được, tóc tai bù xù, ánh mắt lạnh lẽo, rất đáng sợ, làm ta sợ muốn chết." Cô gái đang xách quần nước mắt đềuđã chảy ra.

"Khụ khụ, Kỳ Kỳ, ngươi trước tiên đem quần mặc lại đã." Có người chú ý tới cô gái xách quần còn chưa kéo quần lên, loáng thoáng, đều có thể nhìn thấy một vùng đen nhánh, vội vàng nhắc nhở một câu.

Cô gái đang thút thít ngẩn ngơ, sau đó thét lên một tiếng, vội vàng xoay người lại chạy vào trong phòng.

Lúc này, mấy người còn lại bàn bạc. Ra kết luận, trên thế giới không có quỷ, nếu có, đó chính là người giả trang.

Cái thôn này trước mắt chỉ thấy được một lão đầu, hơn nữa tính tình cực kỳ không tốt, có thể là hắn giả quỷ hù dọa bọn hắn.

Vừa nghĩ như thế, mấy người quyết định đi tìm lão đầu, hỏi một chút tình huống như thế nào.

"A, sao Kỳ Kỳ mặc quần lâu như vậy chứ?" Lúc này, đột nhiên một cô gái mở miệng nói.

Vài người khác sững sờ, nhìn lẫn nhau, đột nhiên vọt vào.

Nhưng lúc tiến vào trong phòng, bọn hắn lại không nhìn thấy cô gái mặc quần kia đâu. Lần này mấy người biến sắc.

Bây giờ là giữa ban ngày, một người sống sờ sờ làm sao lại tự nhiên mất tích, liền xem như quỷ cũng làm không được đi, cái này tuyệt đối là có người đang giở trò quỷ.

"Lâm Lâm, ngươi gọi điện thoại báo cảnh sát, Phi ca, Trà tỷ, chúng ta đi tìm lão gia hỏa kia." Một nam tử trẻ tuổi mở miệng, sắc mặt khó coi.

"Hoan tử đừng xúc động, không nhất định là do lão đầu làm, dù sao hắn đã già như vậy, khó làm được chuyện này, khả năng trong làng còn có người khác, chúng ta điều tra trước một lần, nói không chừng có thể tìm tới." Một nam nhân khác mở miệng.

"Còn có người? Hừ, tốt nhất đừng để ta tìm được, nếu không ta đánh chết hắn." Người trẻ tuổi tên Hoan tử kia tỏ vẻ tức giận.

"Không tốt, Phi ca, nơi này không có tín hiệu, điện thoại không gọi ra ngoài được." Sắc mặt của cô gái gọi điện thoại lộ vẻ kinh hoảng.

Làm sao có thể, đây cũng không phải vùng thâm sơn gì, lúc chúng ta tới, còn nhìn thấy một cột tháp tín hiệu mà, có phải là thẻ điện thoại của ngươi có vấn đề?

"Ta dùng hai cái thẻ, một cái liên thông, một cái di động, đều không gọi được." Cô gái kia giải thích.

Người tên Phi ca đang muốn nói tiếp, đột nhiên một tiếng rít lại vang lên, nghe giống hệt như trước đó.

Nghe tiếng, đám người biến sắc, vội vàng hướng tới nơi tiếng thét chói tai phát ra chạy tới.

Mà lúc này, trong một căn phòng, một cô gái bị xé nát quần áo hai tay đang ôm ngực, cuộn thân thể lại, gào thét.

Mà phía đối diện của cô gái, một tráng hán vóc người khôi ngô, cởi trần, tỏ vẻ không kiên nhẫn. Chính là gà trống huyễn hóa hình tượng.

"Cho gà gia ngậm miệng, kêu cái lông à, gà gia vừa mới cứu ngươi mà."

Cô gái kia mặc kệ, chính là thét lên.

Gà trống nổi giận, tiến lên nhấc cô gái kia lên như xách một con gà con, nhìn nàng chằm chằm.

Lần này tiếng kêu của cô gái kia im bặt, run lẩy bẩy nhìn gà trống.

"Đậu phộng, quả nhiên còn có người, ngươi muốn chết à."

Lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một thân ảnh chạy vội tới.

Bình Luận (0)
Comment