Thực sự tìm không được chút tin tức nào, Trần Hạo đành từ bỏ, đi ngủ.
Một đêm vô sự, đến tận hơn một giờ buổi trưa ngày thứ hai, Trần Hạo cuối cũng cũng tỉnh lại.
Bận rộn một trận, lại lái xe cả đêm, thân thể hắn rất là mỏi mệt nên một lần ngủ say này đã xóa hết mệt nhọc, thân thể cũng thoải mái.
Duỗi cái lưng mỏi, Trần Hạo nhấc mèo đen ngủ bên cạnh ra, bước xuống giường, thì thấy gà trống đã biến thành đại hán, đang ôm máy tính bảng xem phim.
Mặc kệ nó, Trần Hạo theo thói quen cầm điện thoại di động lên xem, không có tin tức gì đặc biệt.
Ban ngành liên quan ở Quảng Lăng cũng không tiếp tục gọi điện thoại cho hắn nữa.
Thoáng cười, Trần Hạo cất di động đi, sau khi đi rửa mặt thì mang theo mèo đen và gà trống rời khỏi khách sạn.
Nhiệm vụ của oán niệm đao, mặc dù không tìm được tin tức, nhưng phần thưởng là năm năm đạo hạnh quá hậu hĩnh, Trần Hạo không từ bỏ được, nên quyết định tìm hiểu một chút, nếu như thực sự không tìm thấy manh mối, thì đành chịu.
Ngồi vào xe, Trần Hạo thả oán niệm ra, mở miệng nói: "Mặc dù ta đã nói sẽ giúp ngươi, nhưng tin tức liên quan đến ngươi, thật sự không tìm thấy cái gì, cho nên hiện tại chỉ có thể dùng một biện pháp có chút ngu ngốc, nếu ngươi còn một chút linh trí, ta mang ngươi đi dạo, nếu gặp được nơi quen thuộc thì ngươi khẽ phản ứng lại nhé, ngươi thấy thế nào?"
Oán niệm lơ lửng trong xe, vẫn không ngừng nói lời muốn báo thù, hoàn toàn không phản ứng lại Trần Hạo.
Trần Hạo cũng không nói nhiều, lái xe rời đi, chậm rãi đi loanh quanh trên đường phố An thị.
Đi qua một loạt tuyến đường, thời gian cũng dần dần trôi qua, rất nhanh sắc trời lại bắt đầu tối tăm.
Trần Hạo đi vòng vo đến chiều tối, nhưng không phát hiện được cái gì, cuối cùng đành phải từ bỏ biện pháp ngu ngốc kia, lái xe đến một tiệm cơm, chuẩn bị ăn một bữa cơm, thuận tiện suy nghĩ xem có biện pháp nào khác không.
Xe vừa đỗ xong, Trần Hạo đang định đi xuống, đột nhiên oán niệm đao lại bay ra ngoài.
Trần Hạo dừng chân, quay người nhìn lại, thì thấy oán niệm đao bay vào trong một quán rượu.
Nhìn kỹ một chút, Trần Hạo phát hiện, bên trong quán rượu này có âm khí rất nặng.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trần Hạo để mèo đen và gà trống đợi ở trên xe, tự mình xuống xe, đi vào quán rượu.
Cảm nhận hướng đi của oán niệm đao, Trần Hạo đi thẳng tới một chỗ ngồi.
Oán niệm đao dừng ở đây, xoay quanh thân một thanh niên đang hớn hở nói chuyện.
Cái bàn này có hai người, một nam một nữ, nam nói nữ nghe.
Trần Hạo nghe một chút, lúc này mới nghe được thanh niên đang chém gió rung trời, nói là lái bảo mã không thoải mái, không phù hợp với khí phách nam nhi, muốn đổi xe, mấy ngày nay đang định đi đổi.
Miệng vừa nói, thanh niên kia vừa nghịch chìa khoá trong tay, trùng hợp lại chính là chìa khoá xe BMW.
Cô gái kia nghe lời này mà hai mắt lấp lánh, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn thanh niên.
Khi thanh niên kia đang muốn nói tiếp, đột nhiên một thân ảnh ngồi xuống bên cạnh hắn, một cánh tay khoác lên vai hắn.
Thanh niên kia quay đầu nhìn lại, thấy không phải người quen, lập tức cau mày nói: "Ngươi là ai?"
Trần Hạo cười nói: "Ta là người nghe ngươi chém gió mà bị hấp dẫn tới, nói thật, công phu khoác lác của ngươi còn chưa đạt đủ hỏa hầu, ta chỉ có thể cho ngươi tám mươi điểm, bởi vì ta chỉ thấy ngươi khoác lác, không thấy sự thật."
Sắc mặt của thanh niên kia trầm xuống, muốn đứng dậy.
Nhưng bị tay Trần Hạo để ở trên vai hắn đè lại, người thanh niên kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không thể động đậy.
Cảm nhận được áp lực không thể chống lại, thanh niên kia hơi biến sắc mặt, nhìn Trần Hạo nói: "Huynh đệ, ta không biết ngươi, ngươi làm thế này có chút quá mức!"
Trần Hạo cười nói: "Ta cũng không biết ngươi, nhưng có người biết ngươi, ta là thây mặt người đó tới tìm ngươi."
Người thanh niên nói: "Ai?"
Trần Hạo nói: "Vương Thanh Nhã."
Người thanh niên sững sờ: "Đó là ai? Ta cũng không biết?"
Khi thanh niên này nói như thế , oán niệm trên không đang quay quanh hắn lập tức lưu động, giống như bị kích thích.
Lông mày Trần Hạo nhíu lại, giống như cười mà không phải cười mà nói: "Ngươi thật sự không biết?"
Người thanh niên cười khan nói: "Huynh đệ à, ta thật sự không biết, ngươi khẳng định đã nhận lầm người, nếu không, ngươi đi hỏi người khác đi?"
Nói rồi hắn lại cố gắng vùng vẫy,
Nhưng thanh niên kia cảm giác vẫn không động được, lập tức biết mình đã gặp phải người hung ác, ngữ khí cũng tận lực ôn hòa, không dám xù lông.
Trần Hạo nhìn người thanh niên này, ngữ khí yếu ớt nói: "Ba năm trước đây, nữ nhân, tiểu đao, chết."
Giọng nói này xen lẫn một tia pháp lực, lọt vào tai người thanh niên kia, không ngừng truyền vào thần kinh của hắn, để hắn trong phút chốc nhớ tới một chuyện thật lâu trước đây.
Giờ khắc này, hai mắt người thanh niên đột nhiên trở nên hoảng sợ, thân thể phát run, đột nhiên muốn nhảy lên bỏ chạy.
Nhưng Trần Hạo dùng sức, thì hắn không chạy nổi.
"Nhớ lại sao?" Trần Hạo cười hỏi.
"Ngươi, ngươi nói cái gì, ta nhớ tới cái gì, ta không biết, ta không biết Vương Thanh Nhã gì cả, ngươi thả ta ra, ta, ta phải báo cho cảnh sát." Sắc mặt người thanh niên này biến thành trắng bệnh, giọng nói cũng biến thành cà lăm.
Trần Hạo nói: "Ta có thể thả ngươi ra, nhưng ngươi chạy không thoát, Vương Thanh Nhã đã trở về, nó trở về tìm ngươi. Ngươi phải cẩn thận."
Nói xong, Trần Hạo buông người thanh niên ra, đứng dậy rời đi.
Người thanh niên trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi, trong lúc nhất thời hắn rơi vào tong suy nghĩ của bản thân, trong miệng cũng tự lẩm bẩm, ngay cả khi cô gái đối diện la lên hắn cũng giống như không biết, cô gái kia tức giận trực tiếp đứng dậy rời đi.
Rời khỏi chỗ người thanh niên kia, Trần Hạo cũng không rời khỏi quán bar, mà gọi chén rượu, đi tới một góc vắng vẻ, ngồi xuống bên cạnh một nữ nhân ăn mặc rất gợi cảm.
Nữ nhân này trang điểm rất đậm, tóc dài xõa vai, mặc váy ngắn thời thượng phối với cái áo bó sát người, bộ ngực đầy đặn bị đè ép hiện ra vẻ mê người, eo nhỏ giống rắn nước, chân dài thẳng tắp mê người.
Mặc dù nữ nhân này rất mê người, nhưng ngồi ở môtj nơi hẻo lánh, không nhúc nhích, cũng không có người tới bắt chuyện.
Trần Hạo cầm lấy một chén rượu, đặt trước mặt nữ nhân, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ly rượu, trong chén rượu lưu động một tầng quang trạch.
Lúc này Trần Hạo mới cười nói: "Mỹ nữ, mời ngươi uống rượu."
Nữ nhân vốn thờ ơ, nhưng khi Trần Hạo chạm nhẹ vào chén rượu, nữ nhân đã hoàn hồn, nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt cổ quái.
"Cạn ly." Trần Hạo cười giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nữ nhân không nhúc nhích, vẫn nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Vì sao không uống? Sợ ta hạ độc?"
Nữ nhân cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi đến bắt ta sao?"
Trần Hạo khoát tay nói: "Đừng hiểu lầm, ta không làm loại chuyện không có ý nghĩa, ta chỉ tới hỏi một chút, vì sao không đi đầu thai? Ngươi thoạt nhìn như không có oán khí, cũng không có sát khí, hồn phách rất thanh tịnh, tựa như không lo lắng gì, vì sao không đi đầu thai để một lần nữa làm người?"
Nữ nhân cười: "Vì sao ngươi biết ta không có lo lằng?"
Trần Hạo nói: "Có lo lắng? Có thể nói cho ta hay không? Nói không chừng ta có thể giúp ngươi."
Nữ nhân trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Ta không lo lắng gì, chỉ tiếc nuối, vì sao ta không phải nữ nhân."
Trần Hạo: ". . ."