Lên xe rời đi, mãi cho đến lúc cách ngôi làng rất xa, Trần Hạo lúc này mới đỗ xe ở ven đường, sau đó thả Uông Đại Bảo ra.
Vừa ra ngoài, Uông Đại Bảo liền nhìn Trần Hạo hằm hằm, có tư thế muốn bổ nhào qua liều mạng.
Nhưng bị một ánh mắt của Trần Hạo trừng tới, Uông Đại Bảo giống như bị giội một chậu nước lạnh vào đầu, lập tức ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu, nó mới mê mang mở miệng nói: "Ta ở nơi đó?"
Trần Hạo nói: "Bây giờ chúng ta đã ra khỏi Hạ Lâm thôn."
Uông Đại Bảo nhìn bên ngoài, sắc trời đã ảm đạm xuống, im lặng chỉ trong chốc lát, nó đột nhiên nhìn về phía Trần Hạo nói: "Ta vừa rồi, hình như gặp được chuyện mười phần đáng sợ."
Trần Hạo nói: "Ngươi chỉ là mơ một giấc mà thôi, không có gì đâu."
Uông Đại Bảo đang muốn tiếp tục nói chuyện, Trần Hạo liền ngắt lời: "Được rồi, chuyện quá khứ thì không cần nói nữa, ngươi bây giờ nói với ta, chấp niệm của ngươi, vẫn là phải có rất nhiều tiền sao?"
Uông Đại Bảo dừng một chút, chần chờ nói: "Không biết, trong lòng của ta giống như có suy nghĩ gì đó, muốn để ta qua bên kia, đây là trong thôn."
Uông Đại Bảo nói xong ngón tay chỉ tới một phương hướng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lông mày của Trần Hạo nhíu lại.
Cách xa như vậy, thế mà còn có thể cảm ứng được? Hay là nói sau khi bị mê hoặc, liền không thể thoát khỏi?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo một lần nữa lái xe đi xa.
Thấy Trần Hạo không trả lời, Uông Đại Bảo cũng không dám nói chuyện, chỉ là nhìn về phía sau xe, có loại cảm giác không nỡ, lại có loại giống như là thở dài một hơi.
Thẳng đến lúc Trần Hạo lái xe đi tới vùng ngoại ô của một tòa thành thị, Uông Đại Bảo mở miệng nói: "Thật kỳ quái, đến nơi này, suy nghĩ trong lòng ta không thấy đâu nữa. Ca, ngươi có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?"
Trần Hạo nghe vậy, dừng xe sang bên đường, nhìn về phía Uông Đại Bảo nói: "Ngươi xác định muốn biết?"
Uông Đại Bảo gật đầu.
Trần Hạo nói: "Được, ta cho ngươi biết, ngươi bị hồn mê."
"Hồn mê?" Uông Đại Bảo không hiểu ra sao.
Trần Hạo nói: "Ngươi hẳn là học qua mấy chữ bị ma quỷ ám ảnh rồi chứ. Quỷ có thể mê người, dùng âm pháp mê hoặc thần trí của con người, để người trở nên si ngốc ngơ ngác, nghe theo mệnh lệnh. Ngươi chính là loại tình huống này."
Uông Đại Bảo giật nảy mình: "Làm sao có thể, ta làm sao lại bị ma quỷ ám ảnh được? Ta cũng là quỷ mà!"
Trần Hạo nói: "Cho nên, ngươi không phải bị bị ma quỷ ám ảnh, mà là bị thần mê quỷ khiếu."
Uông Đại Bảo trừng to mắt.
Mấy chữ này ta khẳng định là chưa học qua.
"Thiến Thiến tỷ kia của ngươi, ngươi nhớ kỹ chứ."
Uông Đại Bảo gật đầu.
"Lai lịch của nàng, là tồn tại mà ngươi không có cách nào tưởng tượng nổi, trên thân tự mang một loại thần dị, có thể hấp dẫn âm hồn quỷ vật tiếp cận, sau đó bị thần dị trên người nàng mê hoặc quỷ tâm, trở thành phụ thuộc. Không chỉ như thế, thần dị trên người nàng, ta phát hiện có thể hấp thu lực lượng của hồn phách, lấy trình độ hồn phách của ngươi, đi theo bên người nàng, không đến mấy ngày thì sẽ bị hút khô, hồn phi phách tán."Trần Hạo nghiêm túc khuyên bảo.
Uông Đại Bảo sợ nói không ra lời.
Đúng lúc này, Trần Hạo lại nói thêm một câu để nó hoảng hốt.
"Nhìn phản ứng của ngươi lúc rời đi, ngươi rõ ràng đã bị tiêu ký, bên trong hồn phách có ngòi dẫn, không thể cùng Thiến Thiến kia ở quá gần, nếu không ngươi liền sẽ bị hấp dẫn tới, trở thành chất dinh dưỡng của thần dị trên người nàng. Cho nên hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, đi theo ta trở về, đến trường học quỷ học tập. Thứ hai. Chính ngươi rời đi, chạy xa ra, lúc cảm giác được có cái gì hấp dẫn mình, lập tức liền chạy."
Uông Đại Bảo vội vàng nói: "Ca, đã Thiến Thiến kia đáng sợ như vậy, vì cái gì ngươi không đối phó nàng?"
Trần Hạo nhìn Uông Đại Bảo như nhìn đồ đần: "Ta tại sao phải đối phó nàng? Ngươi có biết rằng một người mang theo tiên thiên thần dị tồn tại như thế đáng sợ như thế nào không? Gặp lúc người ta khó khăn, kết một thiện duyên, tương lai khẳng định có chỗ tốt, ngươi thế mà còn định để ta đối phó?"
"Thế nhưng nàng như thế không phải là khắp nơi hại quỷ hay sao?" Uông Đại Bảo phản bác.
Trần Hạo cười: "Đây cũng không phải là chuyện ngươi cần quan tâm, hai lựa chọn, ngươi lựa chọn cái nào?"
Uông Đại Bảo nhìn Trần Hạo, sau một lúc lâu kiên định nói: "Ta không đi học."
Trần Hạo nói: "Nói như vậy, ngươi lựa chọn tự mình chạy trốn rồi? Vậy thì tốt, duyên tụ duyên diệt, việc ta có thể giúp các ngươi đều đã tận lực, hiện tại ngươi đã lựa chọn, ta cũng không ngăn trở, xin từ biệt."
Uông Đại Bảo nhìn Trần Hạo một chút, lại nhìn gà trống và mèo đen một chút, quay người biến mất không thấy đâu nữa.
Nó vừa đi, Trần Hạo liền lái xe tiếp tục đi tới, tiến vào trong thành phố.
Trong xe, gà trống mở miệng nói: "Hạo ca, thật là mặc kệ như thế sao?"
Trần Hạo nói: "Quan tâm làm gì? Tên tiểu quỷ này căn bản chính là tự có chủ kiến, không có khả năng tuỳ tiện bị cải biến, coi như mang về trường học quỷ, chỉ sợ cũng ở không được mấy ngày liền sẽ tự chạy, thà rằng như vậy, còn không bằng sớm buông tay một chút, trên thế giới này, luôn có một vài con quỷ là không có cách nào cứu vớt, không có gì lạ cả."
Gà trống nói: "Hạo ca, ta nói là cô bé kia, nàng. . ."
Trần Hạo dừng một chút, nói: "Trên thân của cô gái này chí ít có bảy cường giả đạo môn lưu lại tiêu ký, hiển nhiên đã bị phát hiện, ở vào tình huống được âm thầm bảo hộ, chúng ta có thể đụng phải, cũng là duyên phận, cho một điểm trợ giúp đã đầy đủ rồi, chuyện khác, không cần tính toán nữa."
Nói đến đây, Trần Hạo dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng ta có một loại dự cảm, ta cùng nàng sẽ còn gặp lại."
Gà trống lập tức không nói nữa.
Trần Hạo đang muốn tiếp tục mở miệng, đột nhiên ánh mắt nhất động, nhìn về phía một cái quảng trường nhỏ cách đó không xa.
Trên quảng trường nhỏ có không ít người, chia làm hai nhóm, đang giằng co nhau.
Hai nhóm người này, mỗi nhóm đều có mười người, đang kêu gào rất hung, nhìn như sắp muốn đánh nhau.
Thế nhưng là kỳ quái là, người lui tới xung quanh quảng trường nhỏ, không có một ai chú ý tới bên kia, khoan thai dạo bước, thờ ơ.
Mà ở trong mắt Trần Hạo, hai nhóm người này, ngưng tụ hai đoàn mây âm khí nồng nặc.
Những người này, đều là quỷ!
Chuyện này quả là có ý tứ, tu hành lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ ẩu đả đánh nhau! Hơn nữa còn là kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Trần Hạo dừng xe sang bên đường, sau đó mang theo gà trống và mèo đen đi tới gần, ngồi xuống trên một cái ghế dài cách hai bầy quỷ không xa, yên lặng xem kịch.
Dò xét ở khoảng cách gần, Trần Hạo phát hiện, những con quỷ này già trẻ đều có, rất thần kỳ là, mỗi con quỷ đều là âm khí rất nặng, ẩn hàm sát khí, tựa hồ cũng không phải là quỷ phổ thông.
Chuyện này quá thần kỳ, mặc dù căn cứ của quỷ vật cũng đã thấy mấy cái, nhưng toàn bộ quỷ đều mang sát khí như thế này đều chưa bao giờ gặp được, như thế này, khẳng định là chiếm cứ một cái địa huyệt sát khí thì mới có thể tạo thành.
Nói cách khác, có một nơi nào đó ở thành thị này, có Địa Sát.
Ánh mắt nhất động, Trần Hạo cảm thấy không thể để cho bọn quỷ này cứ kêu gào mãi, nhưng căn bản là không có ý muốn đánh nhau.
"Tiểu Hoàng, để cho bọn chúng yên tĩnh lại." Trần Hạo mở miệng.
Gà trống cười nói: "Không có vấn đề."
Nói xong, gà trống ngửa đầu ha ha ha gáy một tiếng.
Một lần gáy này, thanh âm truyền ra, để một vài người đang tản bộ kinh ngạc, trong nội thành lại có gà gáy, tiếng gáy này, cũng rất dễ nghe.
Nhưng hai bầy quỷ ở khoảng cách gần nhất, toàn bộ thân thể bị sụp đổ, hóa thành từng đoàn âm khí, trong lúc nhất thời, khung cảnh quỷ cãi nhau rối bời, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Hạo: ". . ."
Gà trống lúng túng nói: "Thật có lỗi, Hạo ca, hơi cao giọng chút."