Tức giận trợn mắt nhìn gà trống một chút, Trần Hạo đi tới trước mặt từng đoàn âm khí kia, mỉm cười nói: "Các vị, thật không phải, linh sủng nhà ta không khống chế tốt cường độ, thanh âm hơi lớn một chút, có chỗ nào đắc tội, xin được thông cảm."
Từng đoàn từng đoàn âm khí trôi nổi, không có một ai đáp lại.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Vậy, có thể hiện thân một chút không? Có chút việc muốn hỏi một chút."
Vẫn không có ai đáp lại.
Nụ cười của Trần Hạo càng lúc càng lớn, sau đó giơ tay lên, một đoàn lôi quang trong lòng bàn tay hiện ra.
"Ta để các ngươi hiện thân, không nghe thấy sao?"
Lần này, từng đoàn từng đoàn âm khí không chút do dự huyễn hóa thành hình người, xuất hiện trước mặt Trần Hạo.
Chỉ là bọn chúng bây giờ, hồn phách có chút suy yếu, hiển nhiên bị một tiếng gáy của gà trống làm cho tổn thương không nhẹ.
Ngoài ra chính là ánh mắt nhìn Trần Hạo, mang theo kính sợ rõ ràng.
Trần Hạo lúc này mới hài lòng thu hồi lôi cầu, tiếp tục nói: "Nói đi, vì cái gì mà gây rối?"
Một đám mặt quỷ im lặng trộm nhìn.
Làm ra tình cảnh lớn như vậy, vừa là đánh tan âm khí, xong lại dùng lôi đình uy hiếp, thế mà chỉ là để hỏi chuyện này thôi sao! Đây có phải là quá nhỏ nói thành to hay không!
Nhưng bây giờ Trần Hạo có tiếng nói lớn hơn, bọn chúng không dám phản bác, một tên trong đó mở miệng nói: "Đại sư, chúng ta chính là đùa giỡn, cũng không có chuyện gì cả."
"Đúng đúng, chính là đùa giỡn, làm quỷ mà, rất nhàm chán, cho nên chúng ta tự tìm một chút việc vui."
Trần Hạo cười: "Tìm thú vui sao? Trạng thái vừa rồi của các ngươi, cũng không giống như là tìm thú vui, tựa như là đang nói đồ gì đó!"
"Không có, đại sư nghe lầm rồi, chúng ta chính là đang diễn trò."
"Đúng đúng, diễn kịch, chính là diễn kịch."
Trần Hạo nhìn thoáng qua bầy quỷ, tiếp tục nói: "Được rồi, cái này không quan trọng, ta muốn hỏi chính là, nhìn các ngươi đều là người bình thường tử vong, cũng không có oán khí gì, vốn không nên có khí âm sát quấn thân, vậy vấn đề là, khí âm sát trên người các ngươi, từ đâu mà có? Hơn nữa khí âm sát này, bản nguyên nhất trí, xuất phát từ cùng một chỗ, chuyện này giải thích như thế nào."
Lời này vừa nói ra, một đám quỷ lập tức biến sắc, lại một lần nữa không có trả lời.
Trần Hạo cười nói: "Làm sao? Vấn đề này rất khó trả lời à? Hay là nói, có lời gì khó nói?"
Lúc này, một lão quỷ nhịn không được nói: "Đại sư, chuyện này chúng ta không dám nói a, ngài bỏ qua cho chúng ta đi."
Lông mày của Trần Hạo nhíu lại, nhìn lão quỷ một cái thật sâu, cười nói: "Nào có cái gì mà bỏ qua với không bỏ qua, ta lúc đầu chỉ là tò mò, nếu như các ngươi không muốn nói thì quên đi. Chỉ là các ngươi tốt nhất nên tự lo thân, khí âm sát quấn thân, chung quy không phải là chuyện gì tốt, chậm trễ đầu thai chưa nói, vô cùng có khả năng hóa thành ác quỷ lệ quỷ, đến lúc đó, sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu."
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Trần Hạo và mèo đen gà trống, một đám người ngơ ngác nhìn lẫn nhau.
Một con quỷ yếu ớt nói: "Chúng ta, có thể xin hắn hỗ trợ hay không?"
"Cầu hắn hỗ trợ? Nói nhảm, những đại sư này đều là cùng một giuộc, trước đó kết cục bi thảm của Chu tỷ các ngươi đều quên rồi sao?"
"Thế nhưng là cứ tiếp tục thế này, chúng ta cũng sẽ bị hồn phi phách tán, kết quả cũng không có gì khác nhau."
"Có, chí ít bây giờ ta vẫn còn tồn tại, còn có thể tiêu dao nhiều thêm một đoạn thời gian nữa. Các ngươi tự yêu cầu đi, dù sao ta cũng không dám." Nói xong, con quỷ này trực tiếp hóa thành âm khí tán đi.
Những con quỷ khác thấy thế, sau khi nhìn nhau, cũng đều trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Quay lại xe, Trần Hạo liếc qua đám quỷ vật đã biến mất trên quảng trường nhỏ, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Sau đó, Trần Hạo lái xe, bắt đầu đi loanh quanh bên trong khu nội thành, hơn nửa giờ sau, Trần Hạo chấm dứt tìm kiếm.
Rất thần kỳ, một tòa thành thị lớn như vậy, thế mà không hề phát hiện một cái âm hồn, cho dù là trong bệnh viện cũng là sạch sẽ tinh tươm.
Thật giống như mười mấy con quỷ nhìn thấy trước đó chính là toàn bộ ở đây.
Thế nhưng là như thế cũng không đúng, thành thị lớn như thế, âm hồn làm sao lại tụ tập cùng một chỗ, hơn nữa trên thân đều quấn quanh khí âm sát?
Bọn chúng không dám nói nơi khí âm sát phát ra, đã nói lên phía sau còn có người thao túng, người thao túng kia là tồn tại mà bọn chúng không dám trêu chọc vào.
Nhưng đi một vòng quanh thành phố, Trần Hạo không phát hiện ra sự tồn tại của âm sát địa huyệt, cũng không phát hiện ra khí tức của đồng đạo, chớ nói chi là các loại yêu ma quỷ quái.
Ánh mắt nhìn về phía gà trống, Trần Hạo hỏi: "Tiểu Hoàng, các ngươi có phát hiện ra khí tức đặc biệt gì hay không?"
Gà trống nói: "Có một loại tà khí, nhưng lại rất yếu ớt, đã bắt đầu tản ra, tựa hồ chủ nhân của tà khí đã rời khỏi nơi này, không cách nào xác định hướng đi."
Trần Hạo nói: "Không có thứ khác sao?"
Gà trống lắc đầu.
Mèo đen cũng meo ô một tiếng, biểu thị không phát hiện ra cái gì.
Trần Hạo nhíu mày: "Ngay cả các ngươi đều không cảm giác được, chuyện này rất kì quái, chẳng lẽ thứ tồn tại uy hiếp quỷ vật kia không ở trong nội thành?"
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo không nghĩ ra, dứt khoát cũng không nghĩ nữa, trực tiếp tìm một cái khách sạn ở lại.
Âm sát địa huyệt cũng không ít, mặc dù bên này có khả năng sẽ có một tên tà môn ma đạo, nhưng ban ngành liên quan đều không xuất thủ, mình cần gì phải nhúng tay vào?
Nghỉ ngơi một đêm, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần Hạo dùng qua bữa sáng, sau đó lái xe tiếp tục rời đi.
Vừa mới rời khỏi khách sạn không bao lâu, lông mày của Trần Hạo khẽ động, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau.
Hắn bị theo dõi, một chiếc xe từ khách sạn bắt đầu vẫn đang theo dõi hắn.
Nhưng người theo dõi này, lại là một người bình thường, không có pháp lực khí tức. Để Trần Hạo khó mà phán đoán thân phận của người này.
Tiếp tục lái xe một lát, chiếc xe kia y nguyên theo ở phía sau, Trần Hạo trực tiếp đỗ xe ở bên cạnh một con đường.
Quả nhiên, chiếc xe theo dõi kia liền lái tới gần, sau đó dừng lại, một nam tử trung niên đi ra.
Nam tử trung niên đi tới bên cạnh xe Trần Hạo, cười nói với Trần Hạo: "Đại sư khỏe chứ, ta là Giang Vi Dân, lão gia nhà ta biết có một vị cao nhân của đạo môn đến, mười phần mừng rỡ, sai ta đến đây mời. Hi vọng đại sư nể mặt."
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói: "Lão gia các ngươi từ chỗ nào mà biết được ta ở đây?"
Nam tử trung niên cười nói: "Đại sư, ngài đây không phải là làm khó ta à, ta chính là một hạ nhân, chỉ nghe theo mệnh lệnh mà làm việc, nếu đại sư muốn biết, lúc gặp lão gia chúng ta liền biết được ngay."
Trần Hạo nhìn hắn một lát, gật đầu nói: "Thịnh tình không thể chối từ, ngươi dẫn đường đi."
Nam tử trung niên Gian Vi Dân vui mừng, vội vàng quay lại xe, dẫn đường cho Trần Hạo.
Một đường tiến lên, nam tử trung niên lại dẫn đường trực tiếp rời khỏi nội thành, đi tới bên ngoài một chân núi ở vùng ngoại thành.
Nơi này lại là một chỗ rất đẹp, mặt sau là núi, phía trước là hồ, sơn thanh thủy tú, cảnh sắc hấp dẫn lòng người.
Gần mép nước, một tòa biệt thự tạo hình kỳ dị, ẩn giấu bên trong cây cối, mười phần lịch sự tao nhã.
Lúc Trần Hạo tới, liếc qua biệt thự, còn có hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt lấp loé không yên.
Chờ sau khi nhìn thấy cổng lớn của biệt thự, Trần Hạo đột nhiên cười, tự lẩm bẩm: "Đây chính là mệnh a!"
Dừng xe ở trong biệt thự xong, Trần Hạo mang theo mèo đen và gà trống tiến vào trong biệt thự.
Đi vào, Trần Hạo liền thấy một lão giả đang ngồi trên xe lăn, nhìn mười phần gầy yếu, người mặc cổ bào.
Tâu ria đầu tóc của lão giả trắng xóa nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, hai mắt sáng ngời có thần, mà trên người hắn, bộc lộ ra đạo hạnh pháp lực, mười phần dương cương thuần khiết.