Thấy bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trần Hạo cảm thấy buồn cười.
Ngươi ăn cay lắm thì có nhiều lông, một câu nói khiến trái tim ngươi nổ tung, hoàn toàn bại trận.
Cho nên mới nói có thể làm cha đều là có nguyên nhân.
Nhưng cũng không thể để bọn hắn tiếp tục giằng co như thế, nếu không lúc nào mỡi có thể đi đầu thai?
"Khụ khụ, chuyện quá khứ, chúng ta đừng nhác tới nữa, bởi vì cho dù nói thế nào, ba mẹ của ngươi cũng đã chết, bởi vì không yên lòng về ngươi nên ngay cả đầu thai chuyển thế cũng từ bỏ, nếu như không phải ta trùng hợp gặp được, kết quả của cha mẹ ngươi sau này sẽ không thoát khỏi bị hồn phi phách tán, nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn lo lắng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể sống tốt, có một tương lai tốt đẹp."
Trần Hạo thay vợ chồng Từ Binh giải thích một câu.
Từ Thành nhếch miệng, không nói gì.
"Nhưng các ngươi từ nhỏ cũng ở cô nhi viện mà lớn lên, không trải qua sinh hoạt bình thường của trẻ nhỏ, cho nên suy nghĩ khả năng là có chút sai lầm, cho dù bây giờ những thứ lưu hành ở bên ngoài đó rất tốt, chỉ hi vọng con mình có thể học được, sau đó có thể trở nên đa tài đa nghệ, con đường trong tương lai sẽ càn mở rộng. Nhưng chính điểm này, lại chính là điểm sai lầm nhất trong phương thức giáo dục Tử Phương. Ta không phủ nhận, làm như vậy có lẽ có thể bồi dưỡng được một số người, nhưng ta càng đồng ý với lời dặn của cổ nhân nói là tùy tài năng mà dạy dỗ. Con của ngươi có thiên phú ở phương diện nào, thì chuyên môn bồi dưỡng ở phương diện đó, như vậy không chỉ có tỉ lệ thành tài càng lớn, cũng sẽ không phá vỡ quan hệ thân thuộc."
Trần Hạo lại thay Từ Thành nói một câu khiến vợ chồng Từ Binh cũngim lặng không biết nói gì cho phải.
Nhìn cả gia đình này, Trần Hạo tiếp tục nói: "Cho nên, dù trước kia thế nào thì các ngươi cũng nên hiểu cho nhau, dù sao bây giờ muốn hối hận, cũng không có cơ hội."
Vẻ mặt vợ chồng Từ Binh lập tức biến thành buồn bã.
Từ Thành lại lần nữa nhếch miệng, chỉ là con mắt cũng đã biến thành đỏ, nước mắt vốn đã ngừng lại giờ lại có dấu hiệu xuất hiện.
"Nhưng hôm nay, các ngươi có thể gặp nhau lại một lần, cũng đã nói hết lời trong lòng, trong lòng hẳn là dễ chịu hơn nhiều, như vậy đi, hai người các ngươi có yêu cầu gì, ý tưởng gì với con mình thì có thể nói ra, Từ Thành ngươi có suy nghĩ gì, cũng có thể nói với cha mẹ mình." Trần Hạo cười ha hả nói tới điểm mấu chốt.
Nghe nói như thế, Dương Diễm tỉnh táo lại, nhìn về phía Từ Thành nói: "Thành Thành, mẹ không có yêu cầu gì cả, chỉ hi vọng ngươi có thể học tập cho giỏi, có thể đậu vào một trường đại học tốt, đến sau khi ngươi bước vào xã hội, ngươi lựa chọn như thế nào, đó chính là chuyện của ngươi, cha mẹ có thể ân tâm, cũng sẽ không cưỡng cầu gì. Nhưng bây giờ, ngươi không thể bỏ mặc mình, phải cố gắng học tập, bồi dưỡng chính mình."
Từ Binh gật đầu nói: "Không sai, ngươi có một cơ sở rất tốt, chỉ cần cố gắng nỗ lực, tương lai nhất định sẽ không kém, cha mẹ không thể cùng ngươi đi đến cuối cùng, nhưng chúng ta muốn thấy ngươi có cuộc sống tốt."
Từ Thành nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ mình, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được mà chảy ra đến, trịnh trọng gật đầu nói: "Ừm, cha mẹ, ta đáp ứng các ngươi, ta sẽ cố gắng học tập tốt, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ chờ mong của các ngươi."
Từ Binh và Dương Diễm vô cùng vui mừng, nhìn ánh mắt con trai cũng lộ ra vẻ vui mừng như vậy.
Lạc đường còn biết quay lại thì tương lai có thể cứu vớt, con của bọn hắn, sẽ không đi lệch đường.
"Nhưng cha mẹ ơi, ta không muốn các ngươi bị hồn phi phách tán, các ngươi thật sự không thể đi đầu thai sao?" Từ Thành lo lắng hỏi.
Từ Binh và Dương Diễm nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần các ngươi buông xuống chấp niệm đối với con trai, thì ta có thể giúp các ngươi đi đầu thai chuyển thế."
Từ Binh và Dương Diễm đều lộ vẻ kinh hỉ, bốn mắt nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Trần Hạo nói: "Chỉ cần sau này Thành Thành thay đổi, cố gắng học hành, thi đậu một trường đại học tốt, chúng ta đã an tâm."
Hệ thống: Quỷ Từ Binh, Dương Diễm đột tử, âm hồn hai năm, tử nguyện hoàn thành.
Tiếng thông báo vang lên, trên thân Từ Binh và Dương Diễm phát ra bạch quang, chậm rãi trôi nổi.
Nhưng khi Trần Hạo thấy tình huống này, hai mắt lại trợn tròn.
Ngọa tào, nhiệm vụ này đã hoàn thành, còn ban thưởng đâu? Nuốt?
Trong lòng Trần Hạo vội vàng gọi.
"Hệ thống à, có thể giải thích một chút không, tình huống này là như thế nào?"
Hệ thống: Mục tiêu nhiệm vụ là thi lên đại học. Sau khi thi đậu, sẽ cấp ban thưởng.
Nghe thấy thế, Trần Hạo đen mặt lại.
Thi lên đại học? Còn có kiểu này? Ngọa tào,
Nhiệm vụ này cho dù muốn tăng độ khó cũng không cần chơi như vậy, ngươi tăng thì tăng nhưng đừng kéo dài thời gian như thế chứ, vì một nhiệm vụ được năm năm đạo hạnh, ta còn phải chờ một năm, không đúng, tiểu tử này có thể thi đậu hay không còn không biết đâu? Mẹ nó, ngươi muốn lừa ta!
Trong lòng uất ức, Trần Hạo hỏi: "Có thể chiết khấu trước một chút hay không? Dù là cho một năm cũng là tốt, còn lại bốn năm, ta không cần được không?"
Hệ thống: Có thể cự tuyệt, không lấy ban thưởng.
Trần Hạo: ". . ."
Như cảm giác được cái gì, Từ Binh và Dương Diễm đều lần nữa nhìn về phía con trai, thân ảnh chậm rãi biến mất.
Thấy thế, Từ Thành ngơ ngác hồi lâu, thở dài một tiếng, quay người muốn đến mở cửa xe.
"Ngươi làm gì?"
Một tiếng nói đằng sau lưng vang lên, Từ Thành quay người liền thấy biểu tình cổ quái của Trần Hạo.
"Về nhà, a quên cảm ơn cao nhân, ngươi cho ta một lần nữa gặp được cha mẹ, nói ra lời trong lòng, ta rất cảm tạ, cám ơn ngươi."
Nói xong, Từ Thành quay người muốn mở cửa xe.
Thế nhưng hắn phát hiện, cửa xe không mở được.
Quay người nhìn về phía Trần Hạo, Từ Thành nói: "Có thể giúp ta mở cửa xe không?"
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Ai nói ngươi có thể đi?"
Từ Thành sửng sốt: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
Trần Hạo nói: "Ta đã đồng ý với cha mẹ ngươi giúp họ gặp ngươi, thế nhưng thù lao mà cha mẹ ngươi đáp ứng cho ta chưa đưa. Ngươi nói, ta có thể để ngươi đi sao?"
Từ Thành sửng sốt: "Cha mẹ ta đồng ý cho ngươi thù lao? Thù lao gì?"
Trần Hạo nói: "Thù lao gì thì ngươi không cần phải để ý đến, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi sẽ chăm chỉ học tập? Sẽ thi vào một trường đại học tốt sao?"
Từ Thành buồn cười nói: "Làm sao? Ngươi thực sự tin tưởng hả? Ha ha, đây chẳng qua là ta dỗ để cha mẹ vui vẻ, mặc dù ta yêu quý bọn hắn là thật, cũng rất thương tâm vì bọn hắn qua đời, nhưng cố gắng học tập giỏi? Thi một trường đại học tốt? Không có khả năng, khi bọn hắn xảy ra chuyện, ta vừa mới bước vào cấp 3, hầu như là không nghiêm túc học, về sau ta liền hoàn toàn mất gốc rồi, bây giờ ta sắp lên lớp mười hai, nhưng hiện tại kiến thức lớp mười ta cũng không nhớ rõ bao nhiêu, làm sao để thi? Ta hiện tại cũng đã từ bỏ việc đi học, dù sao cha mẹ cũng để lại cho ta không ít tiền, dù là gửi ngân hàng lấy lãi, ta cũng không phải lo ăn uống, về sau cũng không cần liều mạng cố gắng như thế."
Nhìn Từ Thành dáng vẻ đương nhiên, Trần Hạo thở dài một cái.
Quả nhiên, năm năm đạo hạnh không phải dễ lấy được, tiểu tử này, mới chỉ qua hai năm, đã hoàn toàn thay đổi tâm tính. Có thể bất động thanh sắc ở trước mặt mình mà lừa gạt cha mẹ hắn!
Nhưng muốn để ta ăn thiệt thòi? Không có cửa đâu.
Trần Hạo nhìn Từ Thành cười: "Nói cách khác, ngươi sẽ không tham gia thi đại học?"
Từ Thành quả quyết nói: "Sẽ không, ngươi cũng không cần ép ta, ép ta cũng vô dụng, ngay cả lớp mười hai ta cũng không có ý định đi đọc."
Trần Hạo cười nói: "Ép ngươi? Không cần, ngươi thích học hay không và muốn thi đại học hay không thì ta thèm vào quản ngươi. Nhưng cha mẹ ngươi đã đáp ứng trả thù lao cho ta mà chưa có, vậy thì cha nợ con trả."