Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 561 - Chương 562: Uy Hiếp

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 562: Uy hiếp

"Ngươi muốn làm gì?" Nghe được lời Trần Hạo nói, Từ Thành giật nảy mình, cảnh giác nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Không làm gì cả, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên năng lực có hạn, ta cũng không ép ngươi, cha mẹ ngươi để lại di sản cho ngươi, bao gồm tiền tài bất động sản, châu báu sức, đồ cổ cất giữ, ta sẽ để người của ta đi kiểm kê thu lấy, một điểm cũng không thể ít."

Từ Thành trợn mắt há mồm: "Ngươi đang nằm mơ hả, ta làm sao có thể cho ngươi."

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Ngươi sẽ, bởi vì nếu ngươi phản kháng, ta sẽ an cho người đem ngươi đến bệnh viện tâm thần, giam ngươi cả một đời ở đấy, ngươi không bị bệnh tâm thần, cũng sẽ đem ngươi chỉnh thành có bệnh tâm thần. Dù sao cha mẹ ngươi cũng không có thân nhân, sẽ không có người nào thay ngươi giải oan."

Từ Thành hít một hơi lãnh khí, bộ dáng uất ức nói: "Tại sao ngươi có thể như vậy? Chẳng lẽtrên đời này không có pháp luật, không có công chính sao? Ngươi dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy."

Trần Hạo nói: "Dựa vào cha mẹ ngươi thiếu ta, đã nói chỉ cần ngươi đi học cho giỏi, thi đậu đại học tốt, bọn chúng sẽ có thể hoàn thành tâm nguyện, đầu thai chuyển thế, hiện tại ta đã đưa bọn chúng đi đầu thai chuyển thế, kết quả ngươi lại không muốn thi đại học, ngươi đã không đi thi, ta sẽ khônglấy được ban thưởng công đức, ngươi nói, ta dựa vào cái gì?"

Từ Thành nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Cho nên, nếu ngươi đã không muốn đi học, như vậy thì đem đồ vật của cha mẹ ngươi giao cho ta, đây là bọn chúng thiếu ta, cho nên phải đền bù ta."

Nói xong, Trần Hạo mở cửa xe cho hắn, cười nói: "Bây giờ ngươi có thể đi, nếu ngươi sợ hãi, cũng có thể chạy, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, có một câu nói là đại sư thông âm dương, nên ta có được năng lực như thế nào, thì ngươi phải hiểu rõ, cái gọi là thiên hạ rộng lớn, nhưng không có chỗ ẩn thân cho người."

Từ Thành lập tức ngây người.

Làm sao lại biến thành như vậy?

Ý của ngươi không phải chỉ là buộc ta chăm chỉ học sao? Còn phải thi được một trường đại học tốt, chuyện này khó bao nhiêu ngươi có biết hay không, bây giờ ta chỉ có thời gian một năm, làm sao ta có thể làm được!

"Đại, đại sư, có thể đổi yêu cầu khác không, ta. . ."

"Không được!"

Không đợi Từ Thành nói xong, Trần Hạo đã lạnh giọng cắt đứt, sau đó nhìn Từ Thành nói: "Nếu ngươi không muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ ngươi, ngươi cũng không có tư cách hưởng thụ những vật mà ch mẹ ngươi để lại, chờ đến lúc ngươi trở thành kẻ nghèo hèn, ngươi sẽ biết, cái gì gọi là hối hận."

"Không cần, bây giờ ta cũng hối hận rồi, đại sư, ta hứa sẽ chăm chỉ đọc sách, đi học cho giỏi, không cần làm như vậy với ta, van ngươi." Từ Thành bị dọa phát sợ.

Mặc dù hai năm này tính cách của hắn thay đổi rất lớn, nhưng nói thế nào thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, đối mặt với đe dọa của Trần Hạo, căn bản là không chịu nổi, tinh thần lập tức sụp đổ.

Trần Hạo cười: "Đồng ý đi học?"

Từ Thành nhanh nhẹn gật đầu.

"Cũng sẽ thi một đậu vào một trường đại học tốt?"

Từ Thành gật đầu lần nữa.

Trần Hạo nói: "Đây là chính ngươi nói, sẽ không hối hận chứ?"

Từ Thành vội vàng nói: "Không có, chỉ cần đại sư thả ta ra, ta cam đoan sẽ thi được một trường đại học tốt."

Trần Hạo cười nói: "Được, ngươi ở chỗ nào, ta mang ngươi trở về chuẩn bị quần áo."

A?

Hai mắt Từ Thành trợn lên.

Trần Hạo nói: "Ngươi cho rằng với cái bộ dạng này của ngươi mà ta thật sự tin tưởng ngươi có thể thi đậu đại học? Đừng chém gió, cho nên ta chuẩn bị dẫn ngươi tới một chỗ, tiếp nhận huấn luyện, như thế một năm sau thi một trường đại học trọng điểm cũng không có vấn đề, đến lúc đó ngươi thích thế nào thì làm, ta tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa."

Từ Thành cười khan nói: "Như thế thì không. . ."

"Hử!" Trần Hạo nheo mắt lại.

Từ Thành vội vàng nói: "Nhà ta ở Phù Lan hoa viên, cách chỗ này không xa."

Trần Hạo cười cười, lái xe rời đi.

Mấy phút sau, Trần Hạo lái xe đến một tiểu khu, đi tới nhà Từ Thành.

Từ gia thật sự không nhỏ, diện tích hơn một trăm tám mươi mét vuông, bốn phòng ở, hai sảnh, trang trí cũng rất ấm áp.

Nhìn Từ Thành lấy một vali to ra, tựa như muốn mang theo rất nhiều thứ, Trần Hạo nói: "Làm gì thế? Dọn nhà a? Trực tiếp cầm hai bộ quần áo thay đổi là được, những thứ khác ngươi cũng không dùng được."

"A? Vậy ta. . ." Hai mắt Từ Thành trợn tròn.

Trần Hạo nói: "Không cần nói nhảm, ghi nhớ, bây giờ ngươi chỉ có hai con đường lựa chọn, hoặc là nghe ta, hoặc là, đi bệnh viện tâm thần dưỡng lão. "

Từ Thành: ". . ."

Nói xong, Trần Hạo đi đến so pha ngồi xuống, rồi nói: "Cho ngươi ba phút, quá thời gian ta không đợi."

Từ Thành phẫn nộ nhìn Trần Hạo một chút, không cam lòng xoay người đi lấy đồ.

Ba phút sau, Từ Thành mang theo một vali, lên xe Trần Hạo, rời khỏi tiểu khu.

Nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ xe, Từ Thành chậm rãi nhắm mắt lại.

Không biết vì sao, hắn có một dự cảm bất tường.

Lái xe đến hơn một giờ chiều, Trần Hạo đã quay lại Tam Thủy Quan.

Sau khi tiến vào, Trần Hạo tìm Long đại sư, hỏi thăm tình huống vị đạo hữu kia, mới biế là mình vừa đi, kẻ kia không đợi bao lâu cũng rời đi, lúc đi sắc mặt vô cùng kém.

Nhưng đối với chuyện này, Trần Hạo hoàn toàn không thèm để ý, đối với ban ngành liên quan, Trần Hạo hiện tại giữ thái độ kính nhi viễn chi, mọi người tốt nhất không liên quan đến nhau, bình an vô sự.

"Ừm, Long ca, sau này tiểu tử này cũng sẽ ở lại đạo quán, ngươi an bài cho hắn một chút, trồng trọt cũng được, khai hoang cũng tốt, chỉ cần có thể rèn luyện người là được, sau này ban ngày thì để hắn làm việc, ban đêm thì lên lớp ở trường học quỷ." Sau đó Trần Hạo giới thiệu Từ Thành cho Long đại sư.

Nghe vậy Long đại sư sững sờ.

Từ Thành càng giật nảy mình, vội vàng nói: "Đại sư, tại sao lại để ta đi trồng trọt khai hoang, không phải lên học sao?"

Trần Hạo nói: "Ngươi không nghe thấy sao? Ban đêm lên lớp. "

Từ Thành chán nản: "Nào có ban đêm lên lớp, hơn nữa ban ngày ta còn làm việc, thì nghỉ ngơi như thế nào?"

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi yên tâm, sẽ để cho ngươi có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng là thời gian rảnh rỗi, toàn bộ sẽ dùng để hoc tập và làm việc."

Trong lòng Từ Thành vô cùng uất ức. U oán nhìn Trần Hạo nói: "Lúc trước đại sư ngươi còn nói với cha ta rằng tùy theo tài năng mà dạy dỗ thì mới có thể thành tài, tại sao lại đối với ta như vậy, đây là ngược đãi, ta yêu cầu đãi ngộ bình thường."

Trần Hạo nói: "Ta làm thế chính là tại tùy theo tài năng mà dạy, ngươi nhìn ngươi, học tập không chuyên tâm, đây là vấn đề không tập trung chú ý, thường thường mơ mộng, đây là vấn đề tinh lực dồi dào, làm việc có thể để ngươi rèn luyện khả năng chú ý, cũng có thể khiến ngươi tiêu hao tinh lực dư thừa, sau đó ngươi có thể chuyên chú học tập, ngươi yên tâm, dựa theo sắp xếp của ta, một năm sau, nếu ngươi không thi đỗ trường đại học trọng điểm, thì ta sẽ đưa ngươi đến bệnh viện tâm thần dưỡng lão."

Từ Thành đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trừng to mắt nói: "Tại sao lại đưa ta đến bệnh viện tâm thần dưỡng lão?"

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Bởi vì ta không có khả năng bồi dưỡng không thành, ngươi thi không đỗ, chính là vì ngươi cố ý đối nghịch, cố ý thi điểm thấp, đó chính là bệnh tâm thần, không đưa ngươi đến bệnh viện tâm thần thì đưa đi đâu?"

Từ Thành nghe vậy phải trợn mắt há mồm.

Má nó, tại sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy!

"Được rồi, bớt nói nhảm đi, Long ca, tiểu tử này giao cho ngươi, chỉ cần hắn dám rời khỏi đạo quán ngoài trăm thước, trực tiếp đánh gãy chân."

Trần Hạo lười nói nhảm với hắn, quay ra dặn dò Long đại sư xong rồi xoay người rời đi.

Vừa đi mấy bước, Trần Hạo lại ngừng lại, quay người lại, tiếp tục nói: "Còn có, tiền sinh hoạt của tiểu tử này cũng phải tính một chút, mỗi tháng hai mươi vạn, không cho phép khất nợ, thiếu một hào cũng không cho hắn ăn cơm."

Từ Thành: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment