Trần Hạo rời đi, Từ Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, gió buổi chiều thổi qua vốn rất thoải mái dễ chịu.
Nhưng gió này thổi lên người Từ Thành, hắn lại cảm nhận được lãnh ý.
Đây là. . . Một bước vào hang hổ à!
"Được rồi, đừng nghe Trần đại sư, hắn chỉ đùa giỡn với ngươi." Long đại sư cười ha hả mở miệng, an ủi Từ Thành một câu.
Tinh thần Từ Thành lập tức chấn động, vui vẻ nhìn Long đại sư: "Nói như vậy, ta không cần trả hai mươi vạn tiền ăn, cũng không cần làm việc vào ban ngày còn ban đêm học tập?"
Long đại sư nghi ngờ nói: "Ta nói chính là đưa ngươi đến bệnh viện tâm thần, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Từ Thành: ". . ."
"Ha ha, đừng nghĩ chuyện tốt nữa, đi theo ta, ta dẫn ngươi tới chỗ ở, ngươi tới thật đúng lúc, ta dự định mở một dược viên ở sau núi, trồng một số linh dược tương đối đặc biệt, công việc cũng tương đối nhiều, có lẽ đến lúc ngươi rời đi, là có thể làm xong." Long đại sư nói, trên mặt lộ ra nụ cười.
Không biết vì cái gì, hắn có cảm giác rất vui vẻ.
Có thể là tiếp xúc với Trần đạo hữu lâu nên bị ảnh hưởng đi.
Trước kia ta không phải như thế này.
Tìm đến Tống Kính Lư, sau khi đưa cho hắn thứ hắn cần, con hàng này nói muốn đi, đến hành lý cũng đã chuẩn bị xong, hiển nhiên là âm mưu từ lâu.
Trần Hạo cũng bất đắc dĩ, gặp được một kẻ có tâm chí mạnh mẽ, nhất là nó còn kích phát được nhiệm vụ trăm năm đạo hạnh, mặc kệ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng có thể giúp đỡ một chút, biết đâu lại có thể hoàn thành đâu.
Người ta khổ tận cam lai, lưu danh sử xanh, nhiệm vụ của ca đã hoàn thành, đạo hạnh cũng thu được. Mọi việc đều tốt đẹp.
Nhìn theo Tống Kính Lư rời đi, Trần Hạo đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm gì.
Nghĩ một chút, Trần Hạo đến sau núi thăm Bạch Lộ.
Từ khi đi vào tam Thủy Quan, Bạch Lộ bởi vì vấn đề của bản thân mình mà vẫn luôn bế quan, nhất là sau khi được canh xương rồng tẩm bổ, tiến bộ rất lớn, nhưng cũng bởi vậy, Bạch Lộ tiếp cận đến một bình cảnh huyền diệu, tiến vào trạng thái tu hành cấp độ cao hơn, nếu như lĩnh ngộ được, có lẽ có thể triệt để hóa giao, trở thành giao long chân chính.
Đương nhiên, một bước này không chỉ lĩnh ngộ khó khắn mà còn hung hiểm vạn phần, có thể thành công hay không thì nó chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trần Hạo khẽ cảm nhận, phát hiện Bạch Lộ tồn tại, nhưng không thể trao đổi.
Hiển nhiên, Bạch Lộ đang chuyên tâm tu luyện.
Yên lặng đứng một lát, trên mặt Trần Hạo lộ ra một nụ cười, quay người rời đi.
Mặc dù không thể trao đổi, nhưng hắn cảm giác được, Bạch Lộ rất ổn, chỉ dựa vào điểm này, thì có thể thấy nó đang tiến bộ, thành công chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà một đám tiểu đồng bọn đều đang tiến bộ, Trần Hạo cũng không thể lười biếng được.
Pháp lực lại tăng một đoạn dài, hắn sắp được liệt kê vào hàng ngũ tu sĩ đạo môn cao cấp nhất.
Thần thông chủ yếu của Trần Hạo vẫn chỉ có ba loại.
Thiên Cương bộ, Thiên Cương Kiếm pháp, Chưởng Tâm Lôi.
Cái gì hô phong hoán vũ, Rải Đậu Thành Binh, đều là mới xem qua , bình thường cũng không dùng đến, lợi hại hơn cũng không dùng được, cảm giác vô cùng uất ức với hai loại thần thông này.
Ngoài ra còn có tam muội chân hỏa đang đợi tu hành, bảy mươi hai phép biến hóa còn chưa thí nghiệm, phù lục, trận đạo, các loại tiểu pháp thuật đều bị xếp xó.
Pháp lực tăng lên, pháp thuật cũng nên đuổi kịp, cho nên trên đường trở về Trần Hạo đã nghĩ kỹ, lần này phải sắp xếp lại thần thông của mình, tạo thành hệ thống để tu hành.
Mặc dù Thiên Cương bộ, Thiên Cương Kiếm pháp, Chưởng Tâm Lôi là ba loại thần thông mình thuần thục nhất, nhất định phải kiên trì.
Nhưng cũng không thể lãng phí các loại thần thông khác, nếu không vất vả làm nhiệm vụ để đạt được thì có tác dụng gì?
Nhất là tam muội chân hỏa, thần thông này mặc dù tu luyện chưa thành thục, nhưng đã nhiều lần va chạm, còn có ghi chép trong đạo quyển, loại thần thông này là một loại đỉnh cấp thần thông của đạo môn.
Không có gì không đốt được, vạn tà bất xâm.
Nếu như có thể tu luyện thành công, thì Trần Hạo xem như chân chính có năng lực hộ thân.
Đương nhiên, hiện tại mới chỉ là căn bản tam muội chân hỏa, muốn tu luyện đến mức độ thuần thục thì còn rất lâu, nhưng cũng phải thêm vào danh sách tu hành.
Quay lại đạo quán, Trần Hạo bắt đầu thử tu hành tam muội chân hỏa đầu tiên.
Thân thể con người có ba vị, tâm hỏa, thận hỏa, khí hải hỏa.
Tam Hỏa căn bản trong thân thể, tụ chỗ này là lửa, tán chỗ này là khí, lên xuống tuần hoàn.
Đây chính là bản chất của tam muội chân hỏa.
Lĩnh ngộ điểm này, là có thể tu hành Tam Hỏa, ngưng tụ tam muội.
Trần Hạo tiếp nhận truyền thừa, chẳng khác nào lĩnh ngộ được căn bản tam muội chân hỏa, lĩnh ngộ được căn bản này, tiết kiệm được vô số thời gian, việc hắn cần làm chính là dựa theo trong tri thức truyền thừa, không ngừng thực hành, tìm ra phương pháp tu hành phù hợp nhất với bản thân.
Hai mắt nhắm chặt, tâm tĩnh như nước, ý niệm ngưng tụ, cảm thụ thiên địa.
Vạn Tượng biến hóa mơ hồ, vân hải tan rã giống khí.
Tu hành không biết bao lâu, đêm ngày thay phiên.
Đến khi Trần Hạo tỉnh lại từ trong tu hành, trong mắt của hắn tựa như toát ra ánh lửa, lóe lên một cái rồi biến mất.
Mặc dù có truyền thừa và lĩnh ngộ, nhưng nếu muốn hoàn toàn nắm giữ cũng không dễ dàng, lần này tu hành, Trần Hạo cũng chỉ mới tìm tòi một chút mở đầu, có lẽ cần phải thêm mấy lần nghiên cứu, thì mới có thể thực sự bắt đầu tu hành.
Nhưng cho dù chỉ mới tìm được một điểm, Trần Hạo cũng cảm nhận được chỗ lợi hại của tam vị chân hỏa. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình tu luyện thành công, thì tuyệt đối là thủ đoạn mạnh mẽ có thể so với Chưởng Tâm Lôi đại thành.
Cảm nhận được điều này khiến Trần Hạo càng chờ mong.
Thu liễm khí tức rồi đứng dậy, Trần Hạo hoạt động thân thể một chút. Nhìn thời gian, thế mà đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Bước ra ngoài phòng khách, Trần Hạo thấy bữa sáng gồm cháo loãng, bánh bao nhỏ, dưa muối để trên bàn, nhưng hắn không ăn vì đã nguội.
Tống Kính Lư đã đi làm đại sự, nhiệm vụ nấu cơm này, sợ rằng lại rơi xuống người Triệu Linh Xảo.
Sau khi trở về, lúc ấy cũng chỉ là thấy một nửa bên mặt của cô gái nhỏ, cũng không chú ý vết sẹo trên mặt nàng thế nào rồi.
Trong lòng hơi động, Trần Hạo đi ra ngoài, khẽ cảm nhận một chút rồi Trần Hạo cất bước rời đi.
Rất nhanh, hắn thấy Triệu Linh Xảo ở rừng cây nhỏ bên ngoài đạo quán.
Cô gái nhỏ đang luyện võ mê mẩn, nàng làm rất nhiều đạo cụ luyện tập ở rừng cây nhỏ, còn có một gốc cây khô được buộc chặt dây thừng, đang bị Triệu Linh Xảo ra sức công kích.
Khoan hãy nói, lúc này mới qua mấy tháng, cùng lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ này đã hoàn toàn khác nhau, thân thể vẫn gầy như vậy, nhưng bây giờ nàng tạo cho người ta cảm giác chín chắn và khỏa mạnh hơn.
Nhất là bây giờ, cô gái nhỏ đang đấm đá cây cối, một chiêu một thức, đều hung ác cuồng bạo, đánh ra tiếng ầm ầm, hoàn toàn có thể cho người ta tin tưởng, nếu nàng đá vào người bình thường, thì người đó sẽ mất nửa cái mạng.
Đang tập trung công kích, Triệu Linh Xảo như cảm giác được cái gì, dừng lại, xoay người nhìn lại, rồi nhếch miệng cười.
"Đại sư, ngài tỉnh rồi ạ."
Trần Hạo gật gật đầu, quan sát Triệu Linh Xảo tỉ mỉ.
Thấy thời gian Triệu Linh Xảo luyện tập không ngắn, trên mặt nhỏ xuống rất nhiều mồ hôi.
Mà trong mắt Trần Hạo, khuôn mặt của Triệu Linh Xảo so với trước kia có thay đổi lớn, vết sẹo lớn xấu xí kia hiện tại đã giảm rất nhiều, nếu như không chú ý, thì sẽ không nhìn thấy.
Điều này cũng khiến Triệu Linh Xảo không còn phải che lấp, có thể thoải mái để lộ ra.
Nhìn thấy như vậy, Trần Hạo cũng thở dài một hơi.
Có thể trị hết là được, cuối cùng cũng không có cô phụ tấm lòng người mẹ.
"Luyện võ cũng được một thời gian rồi, hiện tại có cảm giác thế nào?" Trần Hạo cười hỏi.
Triệu Linh Xảo gật đầu nói: "Vừa mới bắt đầu rất mệt mỏi, bây giờ rất thích, nhưng ta vẫn có cảm giác thiếu chút gì đó."