Thiếu chút gì?
Nghe thấy Triệu Linh Xảo nói thế, Trần Hạo nhìn nàng một chút, lại nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cười: "Ta biết rồi, ngươi thiếu một người cùng luyện."
Bồi luyện?
Triệu Linh Xảo sững sờ, rồi lại lắc đầu nói: "Không đúng, Lam sư phụ vẫn luôn dạy ta, cũng giúp ta luyện tập, còn có sóc đầu to, nó còn dạ ta leo cây và né tránh, ta không thiếu cái này."
Trần Hạo nói: "Đây là dạy, không phải cùng luyện. Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, đối luyện đều là tử vật, nhìn thì hung mãnh, nhưng thực tế hoàn toàn không có kinh nghiệm đối chiến, dù sao về sau ngươi sẽ thật sự có địch nhân, người ta cũng sẽ không đứng yên để ngươi đánh, cho nên ngươi cần chính là một đối thủ có thể lực ngang nhau, có thể để ngươi phát huy, tích góp kinh nghiệm đối chiến."
Hai mắt Triệu Linh Xảo lập tức sáng lên.
Lời này của Trần Hạo đã chạm đến nội tâm nàng.
Chính là cảm giác này, vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, nàng vẫn có cảm giác là lạ, hiện tại suy nghĩ, cũng không đúng, những thứ mình đánh đều là tử vật, người sống bình thường sao có thể đứng im để cho mình đánh!
"Đại sư, vậy phải làm sao bây giờ? Ta cần một đối thủ." Triệu Linh Xảo nghiêm túc nói.
Trần Hạo cười nói: "Ta nhớ được trước đó có giới thiệu một quỷ hồn tới đây, tên là Kim Mộng Quan, giờ nói đến, hôm qua ta cũng không thấy nó ở quỷ trường học, ngươi biết nó ở đâu không?"
Triệu Linh Xảo nói: "Ta biết, hình như Hùng tỷ tỷ để nó đi lên núi."
"Đi lên núi? Làm gì?" Trần Hạo sững sờ.
Triệu Linh Xảo lắc đầu: "Cái này thì ta không biết, từ khi nó đi, ta không thấy nó, đại sư, ngươi tìm nó có chuyện gì sao?"
Trần Hạo cười nói: "Kim Mộng Quan mặc dù muốn đọc sách, nhưng bản thân nó chính là một mãnh tướng, từ nhỏ đã học tập võ công, nếu để cho nó dạy ngươi, có lẽ hiệu quả so lam hồ điệp sẽ tốt hơn , cũng có thể bồi dưỡng kinh nghiệm đối chiến cho ngươi."
Triệu Linh Xảo ngượng ngùng nói: "Nói là như thế, nhưng Kim Mộng Quan muốn đọc sách, không nhất định có thể dạy ta."
Trần Hạo nói: "Không có việc gì, lát nữa ta sẽ hỏi Hùng lão sư một chút ân, trước đó, ngươi có thể chuẩn bị bài một chút, tìm cảm giác đánh người, lát nữa ngươi đi tìm Long đại sư, gần đây trong đạo quán có một tên tiểu tử tới, bởi vì một chút nguyên nhân, ta muốn đốc thúc hắn học tập, để hắn thi đậu một trường đại học trọng điểm, bởi vì tiểu tử này khi còn bé bị kiềm chế, cho nên sau khi cha mẹ bị tai nạn đều mất đi, hắn lập tức phản ngịch lại. Ta nghĩ muốn dạy dỗ lại hắn sẽ có chút khó, ban đêm lên lớp có Hùng lão sư phụ trách, ta cũng yên tâm, nhưng ban ngày ta sợ hắn tư tưởng mộng mơ, trong lòng thư giãn. Lên ta giao hắn cho ngươi, nếu như hắn không nghe lời, hồ nháo, chỉ cần đánh hắn không chết, chuyện khác cũng không thành vấn đề gì."
Ánh mắt Triệu Linh Xảo khẽ động, hỏi: "Là linh hồn của cha mẹ hắn nhờ đại sư hỗ trợ sao?"
Trần Hạo nói: "Đúng vậy."
Triệu Linh Xảo cười: "Thế thì đại sư yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho hắn."
Triệu Linh Xảo đáp ứng, Trần Hạo gật gật đầu, nói thêm vài câu rồi rời đi.
Mấy ngày sau, Trần Hạo vẫn luôn đắm chìm vào việc tu hành, không ngừng điều chỉnh phương pháp tu hành tam muội chân hỏa, dần dần cũng mò ra phương pháp, bắt đầu chính thức tu hành cơ sở pháp môn của đại thần thông này.
Nhưng trong đạo quán, lại không hề bình tĩnh như vậy.
Có thêm Từ Thành xuất hiện, tiểu tử này vốn cho rằng Trần Hạo đã nói xong biện pháp giáo dục, mặc dù rất nghiêm khắc, nhưng cũng không quá mức, để cho hắn chậm rãi thích ứng.
Thế nhưng sau khi bắt đầu học tập, Từ Thành biến thành ngơ luôn.
Một ngày hai mươi bốn tiếng, phân chia rõ ràng.
Ban đêm lên lớp, mặc dù trường học có chút lạnh, bạn học cũng có chút lạ, nhưng lão sư cũng không tệ, nhìn có vẻ nghiêm khắc, một ánh mắt đã có thể khiến hắn không tự chủ phải thẳng lưng, nhưng cũng may vị lão sư này đẹp vô cùng, khiến Từ Thành từ lần đầu tiên gặp đã cảm thấy hài lòng.
Ít nhất thì học tập những năm qua, hắn gặp rất ít nữ lão sư. Hơn nữa chưa bao giờ gặp được nữ lão sư xinh đẹp.
Thế mà bây giờ lại gặp được, trong đầu Từ Thành đột nhiên nhớ tới dữ liệu trong ổ D trong máy vi tính ở nhà, bên trong có chứa clip về các nữ lão sư.
Ân, người này ngực nhỏ một chút, nhưng mà dáng người max điểm, khí chất max điểm, nếu là. . . .
Nhưng sau khi Hùng lão sư bắt đầu lên lớp, Từ Thành mới phát hiện, lão sư này không dễ chọc, ở trước mặt nàng, hắn căn bản không có chút cơ hội lười biếng nào.
Bởi vì một đối một, dù Từ Thành chỉ có chút phân tâm, đều sẽ bị một loại khí lạnh không tên kích thích, sau khi run một cái, hắn không tự chủ được sẽ chuyên chú lại, mà Hùng lão sư vẫn đang như cũ giảng bài.
Sau khi dạy xong, Hùng lão sư sẽ đặt câu hỏi, nếu trả lời không được, nó sẽ giảng lại lần nữa, tiếng giảng bài kia không ngừng chui vào đầu óc.
Khi mới bắt đầu Từ Thành còn có chút chống lại, cuối cùng vẫn không chịu nổi, quả quyết nghiêm túc học xong, để Hùng lão sư giảng giải nội dung kế tiếp.
Kiểu giáo dục không đánh không mắng, nhưng không ngừng ép ngươi, hơn nữa còn là để ngươi phải chuyên chú tinh thần, căn bản là không có cách nào phân tâm, vẫn luôn học tập như thế. Đối với một người đã có thói quen tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó mà nói, đây thật sự là tra tấn to lớn.
Chờ đến ba giờ sáng, cuối cùng Từ Thành cũng nghe được tiếng thông báo tan học tốt đẹp, thế nhưng lúc này, hắn có cảm giác tinh thần của mình sắp sụp đổ, vô cùng mệt mỏi.
Sau đó, Từ Thành về tới ký túc xá, ngã đầu xuống đã ngủ. Đây là điều không thể tưởng tượng với một người có thói quen thức đêm đồng thời còn bị mất ngủ.
Nhưng đến buổi sáng, Từ Thành sẽ bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, bị một nữ nhân đáng ghét mà hắn đánh không lại mang điểm tâm sáng đến, sau đó sẽ đi khai hoang. Chỉ cần có chút bất mãn, thì quyền đấm cước đá sẽ hầu hạ, có một lần Từ Thành thực tình mệt không chịu được, thấy không có ai nên muốn lười biếng, thế nhưng không được một phút, Triệu Linh Xảo đã xuất hiện, đánh hắn đến tê dại cả người mới dừng lại.
Lần này Từ Thành giận.
Cho dù là trường học nghiêm khắc, cũng không ngược đãi người như vậy! Mẹ nó, ở đây mỗi tháng ta còn phải trả hai mươi vạn tiền ăn, kết quả là có đãi ngộ này? Hắn kháng nghị, không chỉ có không cần học, không muốn làm viêc, còn muốn lập tức đi, thái độ vô cùng cường ngạnh, dáng vẻ hoặc là để hắn đi, hoặc là giết hắn luôn.
Kết quả là Triệu Linh Xảo tại chỗ lấy ra môt cây chủy thủ, đâm vào đùi hắn một cái, nhìn máu phun ra ngoài, Từ Thành nháy mắt biến thành một Bảo Bảo ngoan ngoãn.
Mấy ngày kế tiếp, liên tục hai ngày Từ Thành không náo ra chuyện gì, không chỉ học tập tiến bộ rất nhanh, hơn nữa còn phối hợp làm việc, khiến Triệu Linh Xảo tìm không ra khuyết điểm.
Đến một ngày, sau khi tan học lúc ba giờ sáng, Từ Thành ngoan ngoãn tạm biệt Hùng lão sư, tạm biệt các bạn học, sau đó quay lại đạo quán.
Thế nhưng đi được nửa đường, Từ Thành lại chuyển hướng, chạy về phía sau núi.
Khi Từ Thành chạy đi không xa, một nhóm quỷ ảnh xông ra, chính là Hùng lão sư, Trần lão gia cùng một đám quỷ nhỏ.
Trần lão gia nâng tay áo cười nói: "Quả nhiên là muốn chạy, năm đó có một ít nô lệ bị địa chủ bị áp chế quá ác, chính là bộ dáng này, bắt đầu rất nghe lời, chờ người giám thị buông lỏng thì sẽ tìm cơ hội chạy. Hùng lão sư, làm gì? Muốn đi bắt hắn trở lại?"
Hùng lão sư bình tĩnh nói: "Không cần, đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ là tâm tính không chuyên chú, cần dạy dỗ một chút, ừ, ta mang các học sinh cùng đi, cùng hắn chơi một trò chơi."