Hộc! Hộc! Hộc. . .
Thở dốc nặng nề, cả người Từ Thành đầy mồ hôi nhễ nhại ngã xuống một đồng cỏ.
Ngực phập phồng kịch liệt, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn chưa bao giờ trải nghiệm cảm thụ vui vẻ như thế này.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hang hổ!
Có bản lãnh gì thì dùng hết đi, dù sao có đánh chết, lão tử cũng sẽ không quay lại đạo quan đổ nát kia.
Thức ăn thì đều là đồ chay, một miếng thịt cũng không có, mỗi ngày còn phải làm việc, lại còn thức đêm đọc sách, thi đại học cái khỉ gì, lão tử muốn thi đại học hay không, liên quan gì đến ngươi, cho dù cha mẹ ta làm giao dịch với ngươi, vậy ngươi đi tìm ta cha mẹ đi, bắt nạt ta thì tính là gì.
Trốn, nhất định mình phải trốn, rời khỏi thành phố Vu Vân, mang theo di sản của ba mẹ, đi đến một thành thị thật xa, ta không tin, thiên hạ rộng lớn, hắn thật sự có thể tìm được ta.
Suy nghĩ trong lòng cứ trào lên, tựa như mơ đến một việc tốt đẹp nào đó, trên mặt Từ Thành lộ ra một nụ cười rất tươi.
Nhưng mà lúc này, Từ Thành không hề phát hiện, cách chỗ hắn không xa, một phiến hư ảnh xuất hiện, sau đó đột nhiên hóa thành âm khí khuếch tán ra, bao trùm bốn phía xung quanh.
Dương như cảm giác được cái gì, Từ Thành khẽ lật người dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.
Lúc trước chạy trốn, hắn chỉ nghĩ là từ trên núi trốn đi, như thế sẽ không dễ dàng bị bắt lại.
Nhưng sau khi lên núi, Từ Thành mới phát hiện, đường trên núi thật không dễ đi, đường nhở trơn trượt, nhiều lần hắn bị ngã đau cả người.
Cũng may những ngày này đều lao động trong đạo quán, thân thể khỏe lên bất ngờ, những đau đớn nhỏ bé này cũng là không là gì.
Quan sát một lúc, không phát hiện được gì, Từ Thành mới thở phào một hơi.
Lúc này vừa nghỉ ngơi một chút, thể lực đã khôi phục được một chút. Từ Thành cắn răng đứng lên, quyết định tiếp tục chạy.
Dù sao thì chỗ này vẫn rất gần đạo quán, ở đây lâu không an toàn.
Sau khi đứng lên, Từ Thành nhanh chóng chạy tiếp.
Xuyên qua cánh rừng, không bao lâu sau, Từ Thành thấy một sườn dốc, nhìn kỹ một chút, phía trước có chút u ám, nhưng may ở phía đối diện lại là rừng cây, Từ Thành nghĩ là có thể xuống dưới, nên nắm lấy dây leo, chậm rãi trượt xuống.
Đột nhiên, dây leo trong tay Từ Thành bị đứt, rồi thân thể của hắn cứ thế lăn xuống phía dưới.
Từ Thành kinh hô thành tiếng, nhưng tiếng kêu của hắn còn chưa kịp tắt thì hắn lại phát hiện ra một chuyện càng đáng sợ hơn, ở dưới sườn dốc này không phải đất bằng mà là một khe núi sâu không thấy đáy.
Thân thể hắn rơi xuống khe núi, Từ Thành bị dọa đến sợ ngây người, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Ta chết chắc rồi!
Trong tiếng gió gào thét, Từ Thành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Không biết bao lâu sau, Từ Thành cảm thấy trước mắt mình có ánh sáng chiếu vào, hắn chậm rãi mở mắt.
Hắn cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, có vẻ là đã bị thương.
Hử, mình không chết?
Cảm giác được thân thể vẫn tồn tại, trong lòng Từ Thành vui vẻ.
Quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, như thế mà còn không chết, chờ ta ra ngoài được, nhất định có thể xông xáo một phen.
Hắn vừa bắt đầu mơ mộng thì đột nhiên bộp một tiếng vang lên, Từ Thành cảm thấy trên lưng đau rát, hắn không nhịn được hét một tiếng.
Sau đó một tiếng mắng vang lên: "Còn ngây ra đấy làm gì, mau làm. . . Khụ khụ, đi mau, nếu không ta đánh chết ngươi."
Từ Thành đau đến nhe răng trợn mắt, hồi thần nhìn lại chỉ thấy một đại hán khôi ngô đứng trước mặt mình, trong tay quơ roi, mặt mũi hung ác.
Chuyện này. . . chuyện này là sao!
Hơn nữa. . .
Từ Thành nhìn xuống hai tay mình, hắn bị trói, ở gần đấy còn có một cô gái cũng bị trói giống như hắn. Bọn họ như nô lệ bị xua đuổi vậy.
Nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này? Tại sao ta lại bị bắt?
Trong lúc nhất thời Từ Thành vô cùng hoảng sợ.
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ. Nhìn thấy hắn vẫn không chịu động đậy, đại hán kia lại vung roi muốn quất hắn.
Từ Thành vốn là một kẻ lanh lợi, hắn thấy tinh hình này nên vội vàng đi theo, nhưng tâm hồn của hắn chẳng biết bay đến đâu rồi, lúc này hắn như một cái xác không hồn.
Một thời gian sau, sau khi Từ Thành nói bóng nói gió, dò hỏi xung quanh thì đã biết mình đang ở một nơi không có trên trái đất, nơi này là dị thế giới thường xuất hiện trong tiểu thuyết, ở đây cường giả có thể xưng tôn, kẻ yếu chỉ có thể chịu kiếp bị nô dịch.
Hắn xuyên qua!
Nhận ra điều này, Từ Thành kinh hỉ vô cùng.
Quả nhiên là lúc tới chuyển vận rồi, gia hỏa hỗn trướng kia, khẳng định sẽ không ngờ tới chuyện này.
Hắn muốn ngược đãi ta, nhưng lại để ta gặp được cơ duyên này.
Hắn xuyên qua rồi, theo mô tuýp của vô số nhân vật chính trong tiểu thuyết thì hắn sẽ nghịch thiên quật khởi, trở thành đỉnh phong vương giả ở dị thế giới, vạn thế xưng tôn!
Ha ha ha ha, đúng, tình huống bây giờ của hắn chính là như thế, nhân vật chính xuyên qua trong tiểu thuyết, vừa mới bắt đầu đều phải chịu đựng khổ đau, nhưng dựa theo định luật nhân vật chính thì lần đầu gặp cơ duyên của ta rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó. . .
Trên mặt Từ Thành lộ vẻ hưng phấn.
Quả nhiên mấy ngày về sau, Từ Thành được dẫn tới một tông môn rất lớn, nơi này mặc dù nhìn có vẻ âm u quỷ quái, không giống như danh môn chính phái.
Nhưng Từ Thành cũng đã từng đọc tiểu thuyết huyền huyễn về thế giới hắc ám nên không lo lắng gì, ngược lại trong lòng vô cùng chờ mong.
Sau đó, nhóm người cùng được dẫn tới đây bắt đầu được phân phối.
Chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi dáng người xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất lăng liệt xuất hiện, hai mắt Từ Thành sáng lên, theo quy luật của nhân vật chính, em gái xinh đẹp này sau này có khả năng sẽ là một trong những người trong hậu cung của hắn.
Ngay khi trong lòng hắn đầy mong đợi, nữ nhân trẻ tuổi mở miệng nói: "Các ngươi đều là nô lệ từ quốc gia thua trận, bình thường sẽ vĩnh viễn không có khả năng xoay người, nhưng các ngươi đều là người có thiên phú tu hành, cho nên Quỷ Linh Môn của ta nguyện ý cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, thì có thể trở thành đệ tử của Quỷ Linh Môn, sau này sẽ thoát khỏi nô tịch, trở thành người xuất chúng trong ngàn người."
Một đám nam nữ trẻ tuổi nghe thấy thế vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng nhìn nữ nhân trẻ tuổi, Từ Thành cũng tươi cười, trên thân tràn đầy tự tin.
Theo định luật nhân vật chính, sau đây sẽ đến lượt hắn thẻ hiện.
Lúc này nữ nhân trẻ tuổi nói: "Trong đám các ngươi, có bao nhiêu người học đại học?"
Rào!
Một đám người cùng giơ tay lên.
Nữ nhân trẻ tuổi cười nói: "Rất tốt, các ngươi có thể tiến vào nội môn."
Nói xong, nữ nhân trẻ tuổi lại nói: "Có bao nhiêu người học cao đẳng?"
Lại một đám thanh niên nam nữ vươn tay.
"Tốt, các ngươi là ngoại môn đệ tử. Những kẻ còn lại để làm tạp dịch." Nữ nhân trẻ tuổi quả quyết dặn dò.
Mà lúc này, hai nhóm người kia đứng lên rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Từ Thành.
Trên mặt vẫn tràn đầy tự tin nhưng ánh mắt Từ Thành đã biến thành đờ đẫn.
Mẹ nó? Ta vừa nghe thấy gì?
Đại học? Cao đẳng?
Ngọa tào, chỗ này không phải là dị thế giới sao? Từ lúc nào tuyển chọn đệ tử vào tông môn mà phải xem trình độ rồi?
Thấy nữ nhân trẻ tuổi muốn đi, Từ Thành vội vàng nói: "Chờ một chút."
Nữ nhân trẻ tuổi đột nhiên quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Thành, ánh mắt kia khiến Từ Thành cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng là việc quan hệ đến tương lai, Từ Thành cố gắng chịu đựng, hắn cả giận nói: "Đây là kiểu tuyển chọn chó má gì thế? Đại học với cao đẳng là cái quỷ gì? Kiểu tuyển chọn này ta không phục."
Nữ nhân trẻ tuổi nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi có chăm chỉ học tập không?"
Thân thể Từ Thành cứng đờ.
"Nhìn qua là biết ngươi không chăm chỉ học tập rồi, ngay cả học tập cũng không biết, ngươi còn muốn tu luyện? Ta cho ngươi một quyển bí tịch, ngươi có hiểu được không? Ai, giống như ngươi, chỉ sợ tạp dịch cũng không làm được, người đâu, đem hắn ném vào quặng mỏ để đào quáng, cũng coi như chút tác dụng của phế vật."
Từ Thành: ". . ."