Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 565 - Chương 566: Lắc Lư Khập Khiễng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 566: Lắc lư khập khiễng

"Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ phương thức xuyên qua không đúng? Nhập tông môn không phải cơ hội để ta thể hiện, sau đó đạt được cơ duyên sao? Tại sao phải có bằng cấp? Vì sao ta lại bị đưa đi đào quáng?"

Từ Thành lúc này, tay cầm một xẻng nhỏ, lưng đeo một cái rổ, nhìn đại quân đào quáng trước mặt, vẻ mặt mê mang, hắn không cam lòng.

Nếu như không tiến được vào tông môn, đi đào quáng cũng là một cơ hội, thì hắn cũng có thể tiếp nhận, thế nhưng hắn đào quáng đã mấy ngày rồi, mỗi ngày đều mệt như chó, đừng nói tới cơ duyên, ngay cả tiền đồ cũng không thấy đâu.

Chuyện này khiến Từ Thành rất luống cuống.

Kiểu xuyên qua này rõ ràng không thích hợp, hắn hoàn toàn không thấy chút xíu liên quan gì đến nhân vật chính.

Chẳng lẽ, ta sẽ trở thành vai phụ trong vô số nhân vật chính xuyên qua. . . Không đúng, ngay cả vai phụ cũng không được, chỉ có thể là người qua đường người.

Mẹ nó, như vậy có phải là quá bi thảm không!

Ba!

Một roi quất lên người hắn, sau đó tiếng quát lớn vang lên, mấy ngày này Từ Thành bị đánh không ít, hắn run rẩy một chút rồi theo bản năng bước vào quặng mỏ để đào quáng.

Sau đó thời gian chậm rãi trôi qua, cả ngày lẫn đêm hắn đều ở trong quặng mỏ tăm tối khô khan để đào quáng.

Lúc bắt đầu hắn còn chờ mong, rồi biến thành thất vọng, rồi tuyệt vọng, đến cuối cùng là chết lặng, Từ Thành đã thôi mơ tưởng mình là nhân vật chính, mỗi ngày hắn chỉ muốn làm tốt việc của mình, để mỗi tháng có thể nhận được thêm một miếng thịt.

Cuối cùng không biết có phải là ông trời mở mắt hay không, khi Từ Thành mệt nhọc hơn mười năm, lúc này đã già nua giống người năm sáu mươi tuổi thì có một cơ hội rơi xuống.

Người phụ trách quặng mỏ thông báo, bởi vì khoáng thạch cung ứng đầy đủ khiến tông môn rất hài lòng, quyết định ban thưởng mười danh ngạch ngoại môn đệ tử cho thợ đào quáng.

Trải qua quá trình lựa chọn, nhóm thợ đào quáng chọn ra ba mươi người để người phụ trách xem xét, trong những người này có Từ Thành.

Khi nghe được tin tức này, Từ Thành đang gặm màn thầu, nước mắt lập tức rơi xuống, khóc lớn lên. Nước mắt nước mũi cùng chảy ra, chiếc màn thầu mới cắn một nửa rơi trên mặt đất hắn cũng mặc kệ.

Cơ duyên, cơ duyên, mẹ nó cơ duyên cuối cùng cũng rơi xuống.

Vài chục năm , lão tử cuối cũng cũng khổ tận cam lai, rốt cục cũng bắt đầu hành trình ta đạt tới vương giả ở dị giới rồi!

Giờ khắc này, hùng tâm của Từ Thành vốn đã yên lặng lại một lần nữa thức tỉnh, trực tiếp đá bay chiếc màn thầu còn chưa ăn xong, sau đó nhanh chân chạy tới địa điểm tuyển chọn.

Trong khi chạy, hắn còn rút lấy một chiếc khăn để rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc cũng tươm tất một chút.

Đến khi Từ Thành đến địa điểm tuyển chọn, những người được lựa chọn khác cũng đã đến, vẻ mặt người nào cũng đầy mong đợi.

Ba mươi người chọn mười người, ba chọn một, tỉ lệ này cũng không phải là rất cao.

Nhưng Từ Thành rất tự tin. Những năm này mặc dù hắn đã dập tắt hi vọng làm nhân vật chính, vì sống sót mà hắn cũng tạo quan hệ tốt với người phụ trách quặng mỏ, việc này trước kia vì mạng sống, bây giờ danh ngạch này, ta nhất định đạt được một cái.

Nhưng khi Từ Thành nhìn thấy người tuyển chọn người thì trong lòng lại nao nao.

Người đến chọn lựa lần này hắn biết, chính là nữ nhân khinh bỉ hắn, còn đem hắn đẩy đến quặng mỏ.

Đã mười mấy năm qua trôi qua, dáng vẻ bề ngoài của nữ nhân này không biến hóa chút nào.

Đây chính là người tu hành sao?

Ta nhất định phải trở thành người tu hành.

Ánh mắt Từ Thành nóng rực, tự tin đứng trong đội ngũ thợ đào quặng.

Lúc này, nữ nhân kia mở miệng nói: "Các ngươi là những nô lệ làm công việc đào quặng, mặc kệ đã từng phạm sai lầm gì, nhưng nhiều năm lao động, mở động đào quáng, có công lớn với Quỷ Linh Môn, hôm nay bản môn cho các ngươi cơ hội một lần xoay người, mười người ưu tú nhất trong các ngươi, có thể tiến vào bản môn, trở thành ngoại môn đệ tử, từ đây trở thành người trên ngàn người."

Nghe được lời mà nữ nhân này nói, ánh mắt ba mươi thợ mỏ đều nóng rực.

Nhưng nghe những lời này, lông mày Từ Thành lại khẽ nhíu lại.

Cảm giác quen thuộc, tại sao ta lại có một dự cảm không ổn?

Khi nhịp tim hắn bắt đầu đập mạnh, nữ nhân kia lại mở miệng: "Trong các ngươi có bao nhiêu người tốt nghiệp trung cấp?"

Rào!

Trong ba mươi người này có không ít người giơ tay lên.

Từ Thành chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Mẹ nó, lại là sinh viên.

Nhưng điều khiến Từ Thành phẫn nộ nhất là đám người này đều là nô lệ làm công.

Những người này thế mà cũng đã tốt nghiệp đại học! Ở dị giới này, sinh viên có phải là có quá nhiều rồi không.

"Ừm? Có mỗi chín người? Xem ra tỉ lệ người có văn hóa của các ngươi quá thấp a, thế này thì phiền toái rồi." Nữ nhân nhíu mày.

Tinh thần Từ Thành lại được nâng lên.

Chín người? Vẫn còn một danh ngạch, ta đã học hết cao trung, ta còn có cơ hội.

Từ Thành cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt mong đợi nhìn về phía nữ nhân, sợ nữ nhân này đột nhiên lại nói không phải sinh viên thì không cần nữa.

Nhưng cuối cùng nữ nhân cũng mở miệng: "Thôi được, văn bằng thấp một chút không quan hệ, về sau chậm rãi dạy, ân, trong các ngươi có bao nhiêu học sinh cấp ba?"

Rào!

Từ Thành giơ tay lên.

Giờ khắc này, hắn đã lệ rơi đầy mặt.

Thật sự không dễ dàng, cuối cùng cũng đến phiên ta giơ tay, mẹ nó, bây giờ không thể còn người nào tranh đoạt với ta đi!

Nhìn lướt qua toàn trường, chẳng có ai nhấc tay.

Từ Thành hơi kinh ngạc.

Ở nơi này sinh viên nhiều như vậy, học sinh cấp ba lại không có, thật là kỳ lạ?

Nhưng mà như thế rất tốt, không có học sinh cấp ba, thì danh ngạch này sẽ không có ai tranh đoạt với ta a!

Trong lòng Từ Thành tràn đầy lạc quan.

Nữ nhân cười nói: "Rất tốt, ngươi. . ."

Thế nhưng nàng vẫn chưa nói xong, một tiếng nói đã vang lên: "Tiên tử, chẳng lẽ chỉ cần học sinh cấp ba sao?"

Nữ nhân nghiêm túc nói: "Không thể tiếp nhận kẻ thấp hơn."

"Không thấp không thấp, ta học đại học."

"Còn có ta, ta cũng học đại học."

"Trung chuyên có tính không? Hẳn là cao hơn một chút so với cấp ba mà."

. . .

Có người vừa mở miệng, lập tức đám người mồm năm miệng mười đều nói chuyện.

Nữ nhân giật mình, chỉ vào người đầu tiên mở miệng nói ra: "Suýt nữa thì quên mất cái này, chính là ngươi, có can đảm tranh thủ cơ hội, ngươi đáng giá bồi dưỡng."

Một lời kết luận, mười danh ngạch,đã hết.

Từ Thành: ". . ."

Tay vẫn còn giơ cao lên, nhưng vẻ mặt Từ Thành lại lần nữa ngây ngô.

Má nó, lại là đại học!

Ngọa tào, lão tử bị một trường đại học ngắm bắn!

Còn có, cái gì mà đáng giá bồi dưỡng, lão tử lên tiếng tranh luận trước, vì sao lại bị sung quân ến đào quặng? Đến lượt hắn tranh luận thì lại thành đáng giá bồi dưỡng, lẽ nào là bởi vì hắn là sinh viên trường đại?

Vài chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao lại không thể cho ta một cơ hội.

Giờ khắc này, trái tim Từ Thành lại rỉ máu thêm một lần nữa, đột nhiên lao ra khỏi đội ngũ, quát lên với nữ nhân kia: "Ta không phục."

Nữ nhân đang muốn mở miệng, đã thấy Từ Thành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hung hăng nhìn nữ nhân kia rồi ngã xuống.

Trán!

Một màn này xuất hiện khiến nữ nhân kia sửng sốt, người bên cạnh cũng sửng sốt theo.

Sau đó bốn phía chợt nảy sinh biến hóa, dị giới đã biến mất, thay vào đó là rừng núi, đêm đen, còn có nhóm Hùng lão sư.

Nhìn Từ Thành thổ huyết ngã xuống đất, Trần lão gia có chút lo lắng hỏi: "Hắn thổ huyết rồi, làm sao bây giờ?"

Hùng lão sư bình tĩnh nói: "Không sao, Trần giáo trưởng ngươi am hiểu nhất lắc lư, ngươi trực tiếp tiến vào não Từ Thành, sau đó làm thế này."

Hai mắt Trần lão gia sáng lên, vui vẻ: "Được, không nói những chuyện khác, làm chuyện này chính là sở trường của ta."

Nói rồi, thân ảnh hắn từ từ biến hóa, nhập vào thân thể Từ Thành.

Sau một khắc, ở một nơi u ám vô tận, Từ Thành cảm giác mình dần dần có tri giác, nhìn quanh bốn phía, trên thấy gặp trời, dưới không thấy gì, bốn phía đều là u ám vô tận.

Khi hắn còn đang thắc mắc chỗ này là chỗ nào, một tiếng thở dài vang lên.

Từ Thành sững sờ, ngưng thần nhìn quanh, nhưng không thấy người nào.

"Ngươi là ai? Đây là nơi nào?" Từ Thành lớn tiếng hỏi.

"Ta là tổ tông của ngươi."

Có tiếng trả lời.

Từ Thành đen mặt lại: "Ta là đại gia ngươi."

"Ta thật sự là tổ tông của ngươi, tiểu tử thúi, ngay cả tổ tông cũng không nhận, thế mà ta còn tiêu hao năng lượng lớn như vậy, đưa ngươi xuyên qua dị giới, muốn để ngươi thành thần. Không nghĩ tới, tiểu tử ngươi quá kém, lại lãng phí tâm huyết của ta, hiện tại cho dù ta muốn cho ngươi đi một lần, thì phải chờ lâu rồi."

Xuyên qua?

Từ Thành sững sờ, chậm rãi, một màn xuất hiện trong đầu hắn.

Kia là kiếp sống nô lệ của mình sau khi xuyên việt!

Bởi vì không chăm chỉ học tập, cho nên không có bằng cấp, cho nên chỉ có thể. . .

Thân thể lắc một cái, Từ Thành vội vàng nói: "Là ngươi đưa ta tới dị giới?"

Thanh âm nói: "Nói nhảm, không phải ta thì ngươi dựa vào cái gì mà xuyên qua, được rồi, tiểu tử ngươi không tin, thì tổ tông cũng không cần ngươi, hiện tại ta đã phục sinh cho ngươi đưa về chỗ cũ, về sau ngươi muốn làm thế nào thì làm, ta mặc kệ."

"Ai, đừng mà tổ tông, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngài chớ đi." Từ Thành vội vàng gọi, rồi xin lỗi.

Tiếng nói kia lại vang lên: "Sao nào? Ngươi còn muốn gì nữa?"

Từ Thành cười hắc hắc nói: "Ngài có thể đưa ta xuyên qua? Còn có thể cho ta xuyên qua lần nữa sao?"

"Hừ, ta đạt được một thần vật, có thể để người xuyên qua, trước đó đã đưa qua mấy lần, nhưng có một số người không phải người thân, đưa qua thì mất dạng, đạt được chỗ tốt cũng không chia cho ta, cho nên ta bị thiệt lớn, quyết định chọn lựa trong đám con cháu, ngươi là một trong những con cháu của ta, hơn nữa không có cha mẹ lo lắng, cho nên ta mới chọn ngươi, không ngờ ngươi quá kém, xuyên qua thế mà lại không đạt được gì, quả thực mất hết mặt mũi của ta, nhưng mà ngươi yên tâm, tốt xấu gì ngươi cũng là con cháu của ta, ta sẽ không để ngươi chết, nên sẽ để ngươi phục sinh lại ở Địa Cầu, về sau ngươi cứ an tâm làm một người bình thường đi."

"Không, tổ tông, ta có thể, trước đó là do ta chưa chuẩn bị xong, cho nên một mới chậm một bước, sau này ta sẽ cố gắng chuẩn bị, hơn nữa ta có kinh nghiệm một lần xuyên qua, nếu lần xuyên qua lần nữa, ta nhất định có thể trở thành một người thành công người, tổ tông muốn cái gì cũng có thể, không có người nào thích hợp hơn ta để xuyên việt." Từ Thành sao có thể để tổ tông đi.

Một lần xuyên qua, uất ức vài chục năm, mặc dù tức đến phun máu, thế nhưng đối với việc xuyên qua, Từ Thành cũng vạn phần chờ mong.

Vừa vặn có kinh nghiệm, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, về sau lại xuyên qua lần nữa, chính là một tình huống khác.

Tiếng nói kia im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Tiểu tử ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, nhưng mà lần xuyên qua tiếp theo, thì phải mười năm sau mới làm được, ngươi đã nguyện ý, vậy ta cho ngươi thời gian mười năm, mười năm sau ta sẽ đưa ngươi đi một lần nữa, nhưng lần này, ta cũng không nể tình ngươi là con cháu của ta nữa, sẽ không cứu ngươi về nữa."

Từ Thành tự tin nói: "Tổ tông yên tâm, lần tiếp theo, ta nhất định sẽ thành công."

Theo dứt lời, Từ Thành chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, sau đó chậm rãi hắn nghe được tiếng côn trùng kêu, thấy được sao trên bầu trời.

Đây là, khu rừng lúc trước hắn chạy trốn sao?

Cảm giác trong miệng mặn mặn, sờ lên, tựa như là máu, ta đã thật sự xuyên việt về, lúc ấy ta chính là bị nữ nhân kia làm tức giận đến thổ huyết.

Nhưng mà. . .

Ánh mắt Từ Thành dần trở nên sắc bén.

Nữ nhân ở Quỷ Linh Môn kia, ngươi chờ đấy, mười năm sau ta sẽ đi tìm ngươi.

Bình Luận (0)
Comment