Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 566 - Chương 567: Xảy Ra Chuyện

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 567: Xảy ra chuyện

Sáng sớm, hạt sương đọng trên cành lá, gió núi còn se se lạnh.

Thời tiết dần chuyển sang mùa đông, cỏ cây cũng bắt đầu khô héo, không khí cũng se lạnh.

Sáng sớm, Trần Hạo đẩy cửa bước ra, khẽ duỗi lưng mệt mỏi, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Lúc này hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, không khí buổi sáng vốn có chút cảm giác se lạnh.

Nhưng Trần Hạo không hề thấy lạnh chút nào, không chỉ như thế, thân thể của hắn vẫn ấm áp, dường như thân thể hắn có thể tự cân bằng ở một nhiệt độ phù hợp, không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài.

Đây chính là tam muội chân hỏa.

Trải qua một thời gian nghiên cứu, sau đó Trần Hạo dùng mấy chục năm đạo hạnh để bắt đầu tu luyện tam muội chân hỏa cơ sở, ngưng tụ ra một sợi hỏa khí.

Hỏa khí này tiềm ẩn quanh thân hắn, tự vận chuyển, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng lớn mạnh, đồng thời bảo vệ thân thể Trần Hạo, cái này có thể so với một loại chi pháp hộ thân.

Tam muội chân hỏa vừa tu hành đã lộ rõ chỗ bất phàm.

Nhưng tam muội chân hỏa này vận chuyển không chỉ tiêu hao pháp lực mà còn có cả dinh dưỡng thân thể của Trần Hạo. Hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều tiêu hao,vì thế Trần Hạo luôn phải bảo trì pháp lực và bổ sung dinh dưỡng thân thể.

Nhưng Trần Hạo cũng không kinh ngạc.

Trước đây đến kỳ tiêu hao là chuyện thiết yếu, dù sao chỉ là một sợi hỏa khí nên cần bồi dưỡng.

Chỉ cần đạt được Tam Muội Chân Hỏa pháp quyết, sau khi chuyển hóa thì sẽ không cần phiền phức như thế.

Lại nắm được một môn thần thông, trong lòng Trần Hạo rất đắc ý.

Nhìn bốn phía xung quanh, Trần Hạo thấy Triệu Linh Xảocùng Từ Thành đang ăn bữa sáng.

Nhìn Từ Thành kỹ một chút, tiểu tử này thay đổi rất nhiều so với lúc khi vừa tới đây, trên mặt vốn có chút thịt thì nay đã không còn, làn da cũng đen hơn, nhưng mà tinh thần lại rất tốt, lúc này ăn điểm tâm từng miếng lớn, nhìn hắn ăn rất ngon miệng.

Trần Hạo khẽ cười để đi tới.

Triệu Linh Xảo vội vàng lấy cho Trần Hạo một bát cháo, thêm bánh quẩy, một chút dưa muối và bánh bao.

Đây không phải là Triệu Linh Xảo làm, mà là cửa hàng ở Cổ thành đưa bữa sáng tới.

Từ Thành thấy Trần Hạo, khẽ dừng lại, sau đó lại giả bộ không thấy được, tiếp tục ăn uống.

Trần Hạo cũng không để ý đến tiểu tử này, sau khi uống một ngụm cháo, hắn nhìn về phía Triệu Linh Xảo nói: " Mấy ngày nay Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng đã trở lại chưa?"

Triệu Linh Xảo lắc đầu: "Chưa thấy chúng trở lại."

Trần Hạo nhíu mày.

Mặc dù thực lực của nhóm linh sủng đều rất mạnh, nhưng bọn chúng đã đi vài ngày mà còn không trở lại, cũng không nói tiếng nào, chuyện gì đã xảy ra?

Theo lý thuyết thì nếu như có chuyện, tiểu Hắc và Tiểu Hoàng sẽ không dấu hắn, vậy bọn chúng đột nhiên đi ra ngoài mà không có tin tức gì, chuyện này thật kỳ quái.

Trần Hạo suy nghĩ một chút, có cần lên núi xem một chút hay không.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên.

Lấy điện thoại ra xem, là Long đại sư gọi.

Trần Hạo hiếu kì nhận cuộc gọi.

"Trần đạo hữu, xảy ra chuyện lớn." Tiếng của Long đại sư có chút thận trọng.

Trần Hạo cười nói: "Long đại ca, xảy ra chuyện gì? Trời sập à? Trời chưa sập thì không được tính là có chuyện được."

Long đại sư nói: "Trần đạo hữu đừng nói giỡn, là thật sự xảy ra chuyện, hơn nữa có khả năng có quan hệ với ngươi."

Lông mày Trần Hạo nhíu lại: "Sao có thể, ta vẫn luôn ở đạo quán, tại sao lại có liên quan đến ta được."

Long đại sư nói: "Trần đạo hữu, ngươi biết Tôn Ngộ Không chứ?"

Trần Hạo dở khóc dở cười: "Ta nói Long đại ca, làm sao đột nhiên lại nói đến tôn. . . Hử, ngươi nói Tôn Ngộ Không?"

Lời còn chưa kịp nói xong, sắc mặt Trần Hạo thoáng động, kinh ngạc hỏi lại.

Long đại sư nói: "Xem ra là Trần đạo hữu cũng biết, ngươi nói cho ta xem, hầu yêu này có phải là ngươi bồi dưỡng hay không?"

Trần Hạo vội phủ nhận: "Long đại ca, không thể nói lung tung được, ta lấy đạo tâm mà thề, ta chưa từng bồi dưỡng hầu yêu ."

Long đại sư kinh ngạc nói: "Thế nhưng ban ngành liên quan lại khẳng định là chuyện này có quan hệ với ngươi, hiện tại còn đang toàn lực truy nã con hầu yêu kia."

Trần Hạo nói: "Có quan hệ là vì ta có biết nó, trước tiên ngươi nói xem Tôn Ngộ Không đã gây ra chuyện gì rồi?"

Long đại sư nói: "Bây giờ ta đang ở phân bộ Cổ thành, có tin tức báo lại là hầu yêu gan to bằng trời dám tự xưng Tôn Ngộ Không đã đánh chết người rồi, hơ nữa còn đánh chết mấy người, bị được cảnh sát trủy đuổi, còn đánh lén cảnh sát, đập vỡ hai chiếc xe cảnh sát, hiện tại nó trốn ở đâu thì không rõ."

Hai mắt Trần Hạo híp lại: "Đánh chết người? Người nào?"

Long đại sư nói: "Đánh chết người nào thì không rõ, nhưngnó trắng trợn như vậy khiến ban ngành liên quan rất tức tối, hôm nay ta bị Tuần đạo hữu gọi tới để nói chuyện này, muốn để ta ra mặt hỏi, Tôn Ngộ Không này có quan hệ gì với đạo hữu không, để ngươi trả lời chắc chắn."

Trần Hạo thoáng trầm mặc, sau một lúc lâu cười nói: "Nếu họ muốn hỏi ta, vì sao lại để ngươi hỏi? Còn thay mặt hỏi! Ngươi nói với hắn, muốn hỏi ta, thì tự mình đến đạo quán, qua điện thoại, ta không tiện nói."

Nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

Thú vị đây, đã muốn bắt Tôn Ngộ Không, tại sao còn phải hỏi là ta có quan hệ gì với chuyện này hay không? Chẳng lẽ ta có quan hệ thì các ngươi sẽ không bắt sao? Hoặc là các ngươi sẽ bắt cả ta nữa? Chuyện này nhất định có mờ ám.

Mặc kệ là mình trả lời phải, hay không phải, chỉ sợ đều sẽ bị lừa.

Hắn tiếp xúc với ban ngành liên quan đã lâu, lại bị lừa mấy lần, hiện tại Trần Hạo đều vô cùng cảnh giác, mặc kệ là chuyện gì, trước tiên cứ nghĩ đến chỗ xấu thì nhất định không sai.

Nhưng mà gia hỏa Tôn Ngộ Không này, thật đúng là xúc động, khi mình dạy bảo nó, đã nhắc nhở nó bao nhiêu lần, không thể làm loạn ở xã hội bây giờ, đả thương thì có thể, nhưng tuyệt đối không được đánh chết, sẽ có đại phiền toái.

Hiện tại thì hay rồi, không chỉ đánh chết người, còn đánh chết đến tận mấy người, nó đã bị cái gì kích thích? Lại trở nên bạo lực như vậy!

Còn có, ban ngành liên quan kia khẳng định còn cất giấu lời chưa nói, những người bị đánh chết kia, rốt cuộc là ai? Đây chính là mấu chốt.

Đang nghĩ ngợi thì sắc mặt Trần Hạo khẽ động, quay đầu nhìn lại, phát hiện Từ Thành đang trừng mắt nhìn chính mình.

Trần Hạo cười nói: "Làm sao? Nhìn ta làm gì?"

Từ Thành chần chờ một chút, rồi hỏi: "Ngươi mới vừa nói Tôn Ngộ Không? Trên thế giới này thật sự có Tôn Ngộ Không?"

Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, cười nói: "Có Tôn Ngộ Không đã tính là gì, trên thế giới này vật vượt qua tưởng tượng của ngươi có nhiều lắm."

Từ Thành nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ngươi biết có một loại Thần khí có thể giúp người xuyên qua không?"

Trần Hạo sững sờ, liếc qua Triệu Linh Xảo, Triệu Linh Xảo vội vàng nháy mắt ra hiệu.

Trần Hạo cười nói: "Xuyên qua cái gì thì ta không biết, nhưng đúng là có một loại Thần khí, có thể nghịch chuyển thời không. Thần khí này gọi Côn Luân kính, chỉ là Thần khí này, rất nhiều năm trước đã mất tích, làm sao? Ngươi muốn xuyên qua? Thiếu niên, không phải ta nói ngươi, có đôi khi ngươi nên bớt làm nằm mơ giữa ban ngày đi."

Hai mắt Từ Thành lập tức sáng lên, chợt cười: "Đại sư, chuyện xuyên qua thì, ai có thể khảng định được, nói không chừng ta sẽ làm được đấy. Nói thực thì ngươi cũng là một nhân vật lợi hại, ta rất thưởng thức ngươi, không bằng chúng ta làm giao dịch đi?"

Nhìn dáng vẻ tự tin của Từ Thành, Trần Hạo thấy thú vị cười nói: "Nói nghe thử một chút."

Từ Thành nói: "Trong thời gian rảnh rỗi, có thể toàn lực bồi dưỡng ta, không chỉ thi lên đại học, các loại ngành học đều muốn đọc lướt qua, trọng yếu nhất chính là các loại điển tịch Đạo gia huyền diệu, nếu có thể, có thể dạy bảo ta tu hành."

Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Sau đó thì sao."

Từ Thành chân thành nói: "Sau đó, ta sẽ hồi báo ngươi, nhất định sẽ vượt qua ngươi tưởng tượng."

Trần Hạo cười: "Ngươi nói như thế này giống như ngươi có thể xác định mình có thể xuyên qua a? Làm sao có thể?"

Từ Thành cười thần bí, đứng lên nói: "Yêu cầu của ta chính là như vậy, mau chóng đáp ứng ta đi, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không còn."

Nói xong, Từ Thành đi đến cạnh tường, cầm cuốc và xẻng dựng ở đó, khoan thai bước đi, tư thái kia miền bàn có bao nhiêu ngạo khí.

Trần Hạo thấy Từ Thành đã đi xa, lúc này mới nhìn về phía Triệu Linh Xảo nói: "Chuyện này là thế nào?"

Triệu Linh Xảo bất đắc dĩ nói: "Ban đêm mấy ngày trước tiểu tử này muốn vụng trộm trốn đi, bị Trần giáo trưởng cùng Hùng lão sư phát hiện, sau đó cùng hắn chơi một trò chơi."

"Trò chơi xuyên qua?" Trần Hạo hỏi.

Triệu Linh Xảo gật đầu: "Sau đó hắn trở nên có chút cổ quái, nhưng mà khi làm việc cũng rất cố gắng, học tập thì dụng tâm."

Trần Hạo cười: "Xem ra, là bị chơi đến hỏng người đây, nhưng bây giờ hắn không nháo là được, chờ hắn thi đậu đại học trọng điểm thì sẽ không còn quan hệ gì với chúng ta rồi."

Triệu Linh Xảo nghe nói như thế, sắc mặt khẽ động, nhìn Trần Hạo muốn nói lại thôi.

Trần Hạo phát hiện sắc mặt của nàng, hỏi: "Thế nào? Ngươi cũng có việc?"

Triệu Linh Xảo chần chờ một chút, lắc đầu cười nói; "Không có việc gì."

Trần Hạo thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi nữa, tiếp tục ăn bữa sáng.

Sau đó, khi Trần Hạo đang tu luyện Thiên Cương bước cùng Thiên Cương Kiếm pháp ở trong sân thì cảm giác được có người đến.

Thu liễm pháp lực lại, Trần Hạo đã thấy hai người đi vào. Chính là Long đại sư cùng người đàn ông trung niên phụ trách phân bộ kia.

Nhìn thấy hai người, Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, bước đến phía trước.

"Trần đạo hữu, không cần. . ." Người đàn ông trung niên đang muốn mở miệng, Trần Hạo đã ngắt lời hắn rồi nói: "Đạo hữu, ngươi lại tới bái phỏng ta rồi?"

Người đàn ông trung niên gượng cười: "Đúng vậy a, đạo hữu không. . ."

"Mang lễ vật đến sao?" Trần Hạo lần nữa đánh gãy lời của hắn.

Người đàn ông trung niên: ". . ."

"A, mang theo a, thứ quý giá như thế, thật sự là phải cẩn thận."

Trần Hạo không dừng lại, vẻ mặt khách khí từ trên cổ người đàn ông trung niên lấy xuống một mảnh ngọc phù.

Đồ chơi này so với vòng ngọc trước đó còn tốt hơn, linh quang mạnh vô cùng, khiếnTrần Hạo có chút kinh hỉ.

Nhưng lúc này sắc mặt người đàn ông trung niên lại rất khó coi.

Mẹ nó lại tới.

Lần này lại càng quá phận, ta cái gì cũng chưa nói, ngươi đã dứt khoát ăn cướp trắng trợn đúng không.

Lúc này người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Trần đạo hữu, ngươi thê này có chút quá phận."

Trần Hạo nói: "Quá phận? Nói gì vậy, ngươi tới bái phỏng ta, ta thu lễ vật thôi mà?"

Người đàn ông trung niên: ". . ."

"Chẳng lẽ nói, ngươi không phải tới để bái phỏng ta, mà là đến gây chuyện?" Sắc mặt Trần Hạo biến thành nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên lập tức cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ ép xuống, trong lòng vô cùng uất ức, một hồi lâu mới nói: "Đạo hữu, ngọc phù này là vật truyền thừa của trưởng bối trong sư môn ta, không cho đánh mất, ngươi có thể trả lại cho ta hay không, ta cho ngươi mặt khác. . ."

Hắn còn chưa nói xong, Trần Hạo chủ động nói tiếp: "Tìm một miếng tốt hơn miếng ngọc này sao? Ngươi xác định không có gạt ta?"

Người đàn ông trung niên: ". . ."

Ta tìm ngươi đại gia!

Trong lòng giận mắng một câu, người đàn ông trung niên miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Được rồi, kỳ thật cũng không tính là vật phẩm quý giá, đạo hữu thích là được."

Trần Hạo thất vọng nói: "Không có tốt hơn a, vậy thì lấy cái này đi, qua loa, tạm được."

Nói xong không đợi người dàn ông trung niên mở miệng, Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu, ta muốn hỏi một chút, Tôn Ngộ Không kia đã đánh chết người nào? Ngươi đừng nói không biết nha."

Người đàn ông trung niên chần chờ một chút, nói: "Đánh chết mấy quân nhân."

Bình Luận (0)
Comment