Quân nhân?
Trần Hạo sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đó không phải là trụ cột quốc gia à!
Ta thảo, hầu yêu kia tại sao lại cùng tinh anh gây lộn? Hơn nữa còn đánh chết người?
Ừ, dựa theo dạy dỗ của mình với Thần Thai, nó sẽ không tùy tiện ra tay với người bình thường, chỉ cần không phải quá mức thì nó sẽ chỉ ra tay giáo huấn, chứ sẽ không hung lệ như thế.
Nếu đã trực tiếp đánh chết, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhìn người đàn ông trung niên, Trần Hạo nói: "Mấy quân nhân kia không phải người bình thường à?"
Người đàn ông trung niên chân thành nói: "Trần đạo hữu, lời này của ngươi là không đúng rồi, đã là người nào thì còn bình thường với không bình thường chứ, chẳng lẽ nếu bọn họ không phải người bình thường thì có thể tùy tiện tổn thương sao?"
Trần Hạo hứng thú nhìn người dàn ông trung niên: "Vậy đạo hữu có thể nói rõ ràng, tại sao Tôn Ngộ Không lại đánh chết quân nhan kia? Không thể tùy tiện mà nó lại đánh chết những người đó, phải có lý do gì chứ?"
Người đàn ông trung niên nói: "Chuyện này thì không tiện nói với đạo hữu, dù sao chuyện này đã thành chuyện liên quan đến ngoại giao, trước khi không xử lý tốt được thì không tiện lộ ra với bên ngoài, mục đích hôm nay ta tới đây, chính là muốn hỏi đạo hữu một chút, người và Tôn Ngộ Không kia có quan hệ như thế nào?"
Trần Hạo cười nói: "Tôn Ngộ Không đánh chết quan nhân, và việc ta có quan hệ như thế nào với nó, thì có liên hệ gì sao?"
Người đàn ông trung niên nói: "Đương nhiên là có, căn cứ vào điều tra của chúng ta, Tôn Ngộ Không này xuất hiện kỳ quặc, hoàn toàn không tra được lai lịch, mà đạo hữu lại từng qua lại với nó, nếu đạo hữu hiểu rõ về nó thì chúng ta hi vọng đạo hữu có thể vì cung cấp cho chúng ta một chút tài liệu về nó."
Trần Hạo nói: "Nếuta nói không có quan hệ gì thì sao."
Người đàn ông trung niên lại nói: "Vậy thì chứng tỏ yêu hầu kia là loài hoang dã, chúng ta có thể bắt nó, đến lúc đó hi vọng đạo hữu không xuất hiện nói đây là linh sủng của nhà ngươi."
Trần Hạo nghe thế liền giật mình.
Ngọa tào, cái gì mà quân nhân, cái gì mà bí mật không thể nói, mẹ nó, các người chỉ coi trọng Sát Thần mà thôi.
Ha ha, muốn bẫy ta, để ta không ra tay trợ giúp Thần Thai, sau đó các ngươi lại lùng bắt nó, đến lúc đó Thần Thai sẽ thuộc về ban ngành liên quan đúng không? Nghĩ cũng đẹp đấy!
Trần Hạo cười nói: "Hóa ra là như vậy, thế thì dễ nói rồi, ta với yêu hầu kia đúng là rất quen thuộc, đã từng qua lại một thời gian, đối với lai lịch, thân phận của nó, thậm chí là nó muốn làm gì ta cũng biết, nhưng mà ta cũng không thể nói cho đạo hữu biết được."
Nói rồi, Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trung niên.
Lông mày người đàn ông trung niên giương lên, nói: "Trần đạo hữu, lời này của ngươi không đúng rồi, thân là một công dân, ngươi có nghĩa vụ phối hợp với chúng ta."
Trần Hạo bình tĩnh nói: "Thứ nhất, các ngươi không phải cảnh sát. Thứ hai, ta chưa từng nghe nói công dân có nghĩa vụ phối hợp bắt yêu, nếu như các ngươi có bản lĩnh sửa lại pháp luật, thì ta sẽ phối hợp vô điều kiện."
Người đàn ông trung niên nghẹn lời không nói thêm được gì.
"Nhưng mà ta có một biện pháp có thể nói cho ngươi biết." Trần Hạo tiếp tục nói.
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại: "Mời đạo hữu nói."
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Mua nha, dùng tiền mua tin tức, là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Người đàn ông trung niên: ". . ."
Trần Hạo nói: "Đạo hữu đừng lo lắng, tốt xấu ta cũng là người đồng đạo, tâm địa sẽ không xấu như vậy, không cần bảo bối gì của các ngươi cả, có thể dùng tục vật thay thế. Ví dụ như tiền. Loại đồ chơi này đối các ngươi mà nói chính là giấy lộn, tiêu bao nhiêu cũng không đau lòng phải không."
Ánh mắt người đàn ông trung niên khẽ nhúc nhích, nói: "Tin tức của đạo hữu bán thế nào?"
Trần Hạo nói: "Không nhiều, một trăm triệu một tin."
Người đàn ông trung niên theo bản năng muốn đưa tay ra, hắn có loại xúc động muốn đánh người.
Ngọa tào, một trăm triệu còn không nhiều, một tin tức một trăm triệu, ngươi so cướp bóc còn quá đáng hơn! Cho dù bộ môn có tiền, cũng không thể phá gia như thế.
Trần Hạo bình tĩnh nói: "Giá tiền ta đã đưa ra, đạo hữu xem xem có muốn mua hay không, dù sao có được tin tức của ta, thì muốn bắt yêu hầu sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu như không cần, cũng không quan hệ, mua bán không được thì chúng ta vẫn là đồng đạo tốt."
Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi.
Giỏi cho một tên mặt dày như ngươi, có loại đồng đạo tốt ngang nhiên đoạt lễ vật như ngươi sao?
Trong lòng hắn oán thầm, cũng có chút uất ức.
Trong giới tu hành, hắn nổi tiếng là người mưu mô, chỉ dùng ngôn từ mà không biết lừa được bao nhiêu người, mặc dù bây giờ phần lớn người đã cảnh giác, nên khó lừa hơn, thế nhưng cũng không giống như bây giờ, cứ thế uất ức bị người nắm mũi dẫn đi.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, muốn lừa người thì cũng phải có người phối hợp, người này hoàn toàn xuất chiêu không theo sáo lộ, hắn không tiếp chiêu, không cho cơ hội, gặp mặt đã đoạt bảo vật, dùng thực lực áp bách, chiếm thượng phong trước, sau đó gặp phải chuyện thì trực tiếp hỏi lại, rồi ngay sau đó thẳng vào chủ đề, không cho người khác cơ hội.
Loại tình huống này, giống như tú tài gặp nhà binh, có lý cũng không nói được.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, tâm tư người đàn ông trung niên nhanh chóng suy nghĩ, sau đó đột nhiên cười nói: "Tốt, một trăm triệu thì một trăm triệu, hi vọng đạo hữu không gạt ta."
Trần Hạo nghiêm túc: "Đạo hữu yên tâm, ta lấy đạo tâm thề, tuyệt đối sẽ nói thật."
Người đàn ông trung niên cười càng vui vẻ hơn, hỏi: "Vây yêu hầu kia có lai lịch ra sao?"
Trần Hạo nói: "Nó gọi Tôn Ngộ Không. Một trăm triệu đầu tiên của đạo hữu."
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, sau đó sắc mặt hắn trở nên rất khó coi: "Đạo hữu, ngươi như vậy có phải quá mức rồi, ta hỏi ngươi là nó có lai lịch gì, không phải hỏi tên cảu nó."
Trần Hạo cười: " Lai lịch của Tôn Ngộ Không ra sao, trong lòng đạo hữu không biết?"
Người đàn ông trung niên chút nữa thì thổ huyết.
Má nói, lại cùng ta chơi trò văn vẻ.
Muốn lừa ta, không có cửa đâu.
Sắc mặt biến thành nghiêm túc, người đàn ông trung niên nói: "Trần đạo hữu, ta hỏi lai lịch xuất thân chứ không phải tên của nó."
Trần Hạo cười nói: "Đây là vấn đề thứ hai sao?"
Người đàn ông trung niên gắt gao nhìn Trần Hạo nói: "Đúng thế."
Trần Hạo nói: "Nó xuất hiện từ trong lòng đất, hai trăm triệu."
Người đàn ông trung niên: ". . ."
Nhìn vẻ mặt hắn vặn vẹo, Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu, ta đã dùng đạo tâm để thề, tuyệt đối không nói dối, nếu không sau này ta tu hành sẽ có phiền phức."
Khóe miệng người đàn ông trung niên khẽ giật một cái, đột nhiên thấy bất lực. Hắn có chút hối hận về việc đã tiếp nhận chức vụ ở phân bộ Cổ thành này.
Ta không nên tới đây.
Hiện tại không chỉ tổn thất hai bảo bối, còn bị người lừa lại, thanh danh một đời, trôi theo nước chảy.
Trong lòng nhỏ máu, người đàn ông trung niên rất tức giận, nhìn chằm chằm vào Trần Hạo nói: "Yêu hầu này có thần thông gì?"
Trần Hạo cười nói: " Sát Thần thông."
"Tên thần thông cụ thể."
"Độn thổ."
"Còn có thần thông khác không?"
"Hỏa diễm thần thông."
"Yêu thú này am hiểu nhất loại thần thông nào?"
"Độn thổ."
"Một lần có thể độn bao xa."
"Không biết."
". . ."
Đang muốn tiếp tục hỏi, người đàn ông trung niên đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Hạo nói: "Ngươi nói cái gì?"
Trần Hạo nói: "Không biết a? Có vấn đề sao?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày: "Tại sao ngươi lại không biết?"
Trần Hạo cười nói: "Ngươi không phải đang nói nhảm à? Ngươi sẽ nói cho ta thần thông lợi hại nhất của ngươi là cái gì, có bao nhiêu uy lực sao?"
Người đàn ông trung niên: ". . ."
"Vậy câu trả lời này, có tính là một vấn đề không?"
Trần Hạo nhíu mày, cười nói: "Ngươi nói xem."
Người đàn ông trung niên lập tức câm nín.
Một câu không biết, ba chữ, trị giá một trăm triệu, ha ha, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi.
Ừ, nhưng vẫn có chút thu hoạch.
Sau khi yêu hầu đả thương người thì biến mất vô tung vô ảnh, không thể phong tỏa nó, tư liệu về nó ban ngành liên quan không có nhiều, chỉ có thể thấy yêu hầu bất phàm, có tiềm lực bồi dưỡng.
Bây giờ cũng hiểu rõ thêm được một chút, độn thổ thần thông, hỏa diễm thần thông, muốn bắt được nó thì phải chuẩn bị vào hai loại này.
Chỉ là những vấn đề này, lập tức đã mất một, hai, ba, bốn. . . Ngọa tào, đã bảy trăm triệu rồi! Thời gian mới được bao lâu!
"Thế nào? Còn muốn hỏi nữa khoong? Ta còn biết một số chuyệ còn bí mật hơn đấy." Trần Hạo cười híp mắt hỏi.
Người đàn ông trung niên hoàn hồn, đen mặt lại rồi nói: "Thế này là đầy đủ rồi, đợi quay về ta sẽ cho ngươi đưa tiền tới, đạo hữu không cần tiễn."
Nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Trần Hạo vội vàng nói: "Đi vội thế sao? Ta có thể ưu đãi một chút mà, một vấn đề chín ngàn vạn thôi, ngươi thấy thế nào?"
Bước chân người đàn ông trung niên lảo đảo một cái chút nữa thì ngã sấp xuống.
Đại gia ngươi thật hào phóng, giảm một ngàn vạn, gia hỏa này không sợ hãi chút nào, hắn thật sự không sợ yêu hầu bị bắt sao? Căn cứ vào phán đoán chuyên nghiệp, yêu hầu kia có thể là linh sủng mới của Trần Hạo, vô cùng cường đại hơn nữa nó đã có thể mở miệng nói chuyện, biến hóa thành người, hắn thế mà lại không quan tâm chút nào?
Không nghĩ ra nguyên nhân nên người đàn ông trung niên không để ý đến Trần Hạo đang lôi kéo hạ giá nữa, hắn rời khỏi đạo quán.
Lên xe, người đàn ông trung niên trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm gọi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, nam tử trung niên nói: "Vạn lão, ta đã hỏi thăm được mấy tin tức cơ bản về."
"Tin tức gì?" Gọng nói của một người lớn tuổi hỏi.
Người đàn ông trung niên nói: “ Trần Hạo lộ ra tin tức nói, yêu hầu kia là sinh ra từ trong đất, ta phán đoán nó cùng loại với thạch thai, có thể xác định là dị chủng trời sinh. Hơn nữa bởi vì sinh ra từ đất, nên trời sinh tinh thông độn thổ thần thông, ngoài ra còn có hỏa diễm thần. . ."
Không đợi người đàn ông trung niên nói xong, người đầu dây bên kia đã bất mãn nói: "Chỉ có những tin này?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Thế này vẫn chưa đủ sao? Phải biết rằng trước khi ta đến, ban ngành liên quan chỉ phán đoán yêu hầu kia có tiềm lực cực lớn, chỉ cần thuần phục được nó rồi bồi dưỡng tốt, có khả năng sẽ trở hộ pháp giống như Đấu Chiến Thắng Phật cho ban ngành liên quan. Nhưng tin tức về yêu hầu lại quá ít.
Ta tốn bao nhiêu tiền mới moi được tin tức, tại sao lại có cảm giác ít ỏi như thế.
Lúc này tiếng nói bên kia lại tiếp tục: "Những tin tức này chúng ta đều biết, hơn nữa còn dựng một vở kịch yêu hầu đấu thiên binh, còn có cả video, người nhìn."
Nói rồi cúp điện thoại.
Người đàn ông trung niên ngẩn người, vội vàng cầm máy tính bảng bên cạnh người lên, đăng nhập vào một phần mềm nội bộ.
Không bao lâu sau, hắn download một video từ trong đó về.
Video quay lại cảnh ở một vùng rừng lúi, nhìn ra, đây là một hành động săn bắn quy mô, không chỉ có người của bộ môn tham dự, còn có rất nhiều quân nhân giúp đỡ.
Mà đối tượng bị vây công, là một con hầu yêu toàn thân lông dài, rất giống Tôn Ngộ Không ở Tây Du Ký.
Hầu yêu này mặc một cái quần cộc hoa lá, trong tay cầm một cây gậy sắt, giữa mưa bom bão đạn vẫn tiến lùi tự nhiên, thỉnh thoảng còn có thể phản kích lại một gậy, sau đó lại độn thổ biến mất, rồi xuất hiện ở chỗ khác, nếu không thì lại há mồm phun ra một hỏa diễm hừng hực, thiêu đốt một mảnh.
Mặc kệ là súng ống công kích, hay là trận pháp của ban ngành liên quan hoặc là pháp thuật công kích, không phải là đánh không lại thì chính là đánh không trúng, nhìn không giống như bọn họ vây công, ngược lại giống như bị một hầu tử treo lên đánh.
Khiến cho người đàn ông trung niên trợn mắt há mồm nhất là, trong video còn truyền đến thanh âm.
"Ha ha ha ha ha đánh không lại ta. . . Không có cách nào ta chính là cường đại như thế. . . Ha ha ha ha ha đuổi không kịp ta.
Lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp. . . Ha ha ha ha ha bị ta đánh bại rồi. . . Tất cả đều xông lên đi, ta không sợ các ngươi.
Ha ha ha ha hạnh phúc quá đi. . . Lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp. . ."