Trong vòng một đêm, Sát Thần thai nổi tiếng rồi, nổi tới mức không thể đè ép được.
Video quay cảnh nó chiến đấu với người của ban ngành liên quan, hoàn toàn không giấu được, bị truyền ra ngoài, sau đó việc xảy ra thì không thể ngăn cản, tất cả những người xem được video này, nhanh chóng tạo thành trò đùa đến mức không ngừng được, gọi là Bì Hầu tử thứ nhất trong ba trăm năm qua. Đồng thời những người đã xem video này, trong lòng cũng rất kiêng kị.
Hầu tử kia bày ra thực lực không thể coi thường, tùy ý độn thổ, một cây gậy sắt pháp khí, mặc dù không thần kỳ như Như Ý Kim Cô Bổng, nhưng lực lượng bộc phát ra cũng rất kinh khủng, một cỗ xe bọc thép cũng trực tiếp bị hất lên, đập nát, qua đó có thể nhìn ra lợi hại của nó.
Còn có hỏa diễm thần thông, nó khống chế hỏa diễm dễ dàng như hô hấp, biến hóa khó lường, khó lòng phòng bị.
Chỉ bằng ba loại thần thông xuất hiện trước mặt mọi người như thế này, đã có thể so với tu sĩ xuất sắc trong giới tu hành, một đấu một, ai lợi hại hơn còn chưa chắc đâu.
Cho nên trong video, đội quân của ban ngành liên quan đi săn, lại bị chơi đùa đến mức chật vật không chịu nổi, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn hầu yêu kia đắc ý rời đi.
Đương nhiên, việc nổi tiếng này không phải trong đời sống của người bình thường, mà là trong vòng trong tu hành giới, ngay cả một số thế lực ngoại quốc tu hành, cũng biết đến sự tồn tại của Tôn Ngộ Không.
Tại Tam Thủy Quan, sau khi Trần Hạo xem được video mà Lý đại sư chia xẻ tren Wechat, cũng là trợn mắt há mồm.
Mặc dù hắn có thể dự liệu được rằng Sát Thần thai vừa xuất thế đã trực tiếp gây thù với ban ngành liên quan, khẳng định sẽ không giấu được bản lãnh của mình. Cho nên hắn lợi dụng chút thời gian chênh lệch này, kiếm một chút từ ban ngành liên quan.
Thế nhưng Trần Hạo hoàn toàn không ngờ Thần Thai kia ở trước mặt mình thì quy quy củ! Nhưng nhìn thấy nó trong video kia, chính mình cũng nhịn không được muốn đánh nó một trận.
Xã hội năm nay, thói xấu lan nhanh như vậy? Lúc này mới được bao lâu, thế mà lại có biến hóa lớn như thế!
Sau một hồi thổn thức, trong lòng Trần Hạo khẽ động, gửi tin nhắn đến hỏi: "Lý đại sư, còn có phần sau không? Con khỉ ghê gớm kia có bị ban ngành liên quan bắt không?"
Lý đại sư trả lời: "Sao có thể đơn giản như vậy, yêu hầu này có thần thông rất lợi hại, nhất là thuật độn thổ kia, quả thực quá thần kỳ, chỉ sợ không đạt đến Tiên Thiên cảnh giới thì ai cũng bắt không được nó. Ta nghe nói ban ngành liên quan đã huy động mấy cường giả có đạo hạnh cao cường đuổi bắt, nhưng đều không bắt được, ngay cả thất bảo khóa trận cũng không làm gì được con khỉ này."
Trần Hạo thở dài một hơi.
Quả nhiên, mình đoán không sai.
Hâu yêu này được Địa Sát thai nghén, trời sinh có thể độn thổ, tương đương với việc trời sinh đã nắm giữ một thần thông xuất thần nhập hóa.
Phải biết rằng người tu hành chỉ cần không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, cho dù có thiên phú, cũng không thể tu luyện một loại thần thông tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, bởi vì cảnh giới dưới Tiên Thiên, không lĩnh ngộ được tinh túy của các loại lực lượng kia.
Loại linh vật do Tiên Thiên dưỡng ra này, ở thời đại không có Tiên Thiên xuất hiện, thì chính là một loại tồn tại bật hack.
"Đúng rồi, đạo hữu có biết vì sao ban ngành liên quan lại muốn bắt con khỉ kia không? Ta nghe nói là nó đã đánh chết mấy quân nhân." Trần Hạo hỏi.
Lý đại sư nói: "Đúng vậy, là hai tên quân nhân tu sĩ rác rưởi, học được hai pháp thuật trẻ con đã đắc chí không nhịn được, đến Đại Hạ là có âm mưu đoạt vật gì đó, kết quả vật kia lại bị yêu hầu lấy đi, hai tên quân nhân này muốn cướp, còn bắt người để uy hiếp, rồi bị hầu tử cho hai côn đưa đi gặp Diêm Vương, về sau nó bị ban ngành liên quan truy nã."
Trần Hạo giật mình rồi cười lạnh.
Xem ra ngay từ khi hầu tử xuất thế đã bị ban ngành liên quan để mắt tới, nếu không thì nó vừa đánh chết người đã bị truy nã.
Nhưng may là nó có thuật độn thổ hộ thân, Thần Thai do Tiên Thiên dưỡng dục cho nó lợi thế bất bại, ngược lại lần này được xem một vở kịch hay, sau này họ hát như thế nào.
Một thời gian sau, vô số ánh mắt trong giới tu hành đều chú ý đếnThần Thai, muốn xem ban ngành liên quan có thể bắt được khỉ yêu kia hay không.
Nhưng cổ quái là, sau khi ban ngành liên quan điều động một lần hành động với quy mô lớn, thì họ không có tiếp tục truy kích nữa, chỉ để một đội ngũ nhỏ theo dõi, giám thị.
Mặc dù không có náo nhiệt để xem, nhưng danh tiếng của hầu tử lại càng lúc càng lớn, bởi vì nó bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa.
Trên đường gặp một tên lưu manh đùa giỡn người lành, nó cho kẻ đó một gậy khiến người qua đường sợ ngây người.
Lúc trời mưa, có một cỗ xe mất đà sắp đụng vào một cô bé, Thần Thai đã dùng thân thể ngăn lại.
Trò chơi đu quay trong công viên quăng bay du khách ra ngoài,
Trong lúc nguy cơ tứ phía thì bị Thần Thai bay lên tiếp được, lông tóc không tổn hao gì.
Mấy chuyện sau này, Thần Thai kia giống có hình dáng một con khỉ bị người đời quay lại rồi đưa lên mạng, nó lập tức trở lên nổi tiếng, dân mạng đều kinh ngạc thốt lên Tôn đại thánh đã hạ giới.
Nhưng thời gian nổi tiếng này rất ngắn, không đến một giờ toàn bộ hình ảnh đã bị xóa bỏ, không cho phép người khác tìm kiếm hình ảnh và tin tức liên quan.
Về sau không biết là ban ngành liên quan dùng biện pháp gì, hay là Thần Thai gặp chuyện gì, liên tiếp vài ngày, đều không có tin tức về Thần Thai khiến tu hành giới nảy sinh vô số suy đoán.
Khi tu hành giới đang rất náo nhiệt, Trần Hạo thì lại nhàn nhã hưởng thụ qua ngày, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, nếu không tu hành thì chính là du ngoạn sơn thủy.
Nhưng trong lúc tiêu dao, Trần Hạo cũng có chút nổi nóng.
Bởi vì từ khi trở về, mèo đen và gà trống lại đột nhiên biến mất không thấy đâu, còn có lam hồ điệp, đến hôm nay cũng chưa trở về.
Vấn đề này thật sự rất lớn.
Thật vất vả hắn mới về nhà, hai vật nhỏ kia lại không ở nhà mà dám ra ngoài quậy, còn quậy đến cái bóng cũng không thấy, ngay cả điện thoại cũng không gọi về!
Trần Hạo cứ nghĩ rằng ba vật nhỏ kia đi tìm đầu to.
Nhưng sau khi hắn đi vào trong núi, Trần Hạo cũng không phát hiện ra đầu to, thậm chí trong núi, ngay cả một tia yêu khí cũng không thấy đâu.
Điều này cho thấy là đầu to cũng đã rời đi rất lâu rồi.
Chuyện này rất kỳ quái.
Mấy tiểu yêu kia có thể đi đâu? Cũng không thể gặp phải phiền toái gì được, với tu vi của bọn chúng, gặp được phiền phức cho dù không đánh lại được thì cũng có thể tránh được chứ!
Trần Hạo có chút lo lắng, sau một hồi tìm kiếm, phát hiện ra âm khí, chỉ thấy dưới một bóng cây trên đỉnh núi, một thân ảnh đang vung vẩy trường đao, đao phong lăng lệ, khí thế bức người.
Đây chính là Kim Mộng Quan mà từ khi hắn trở về sau vẫn luôn không nhìn thấy.
Lão quỷ dáng người khôi ngô, lúc này đang luyện võ, không đúng, nó không chỉ luyện võ, còn đang đọc thơ.
Chỉ thấy nó vừa vung đại đao, trong miệng lại lẩm bẩm đọc thơ.
Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành. Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng thân cùng tên.
Nhàn qua Tín Lăng uống, thoát kiếm đầu gối trước hoành. Đem thiêu đốt đạm Chu hợi, cầm Thương khuyên hầu doanh.
. . .
Nhìn thấy cảnh này khiến Trần Hạo phải trợn mắt há mồm.
Mẹ nó đây vẫn Kim Mộng Quan ngay cả Tam Tự kinh cũng không lưu loát sao?
Nhìn người này đọc từng câu thơ lưu loát, hơn nữa từng chữ đều ẩn chứa tình cảm, khiến người nghe có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn một lát, khi Kim Mộng Quan đọc xong bài Hiệp Khách Hành, Trần Hạo đi tới.
Kim Mộng Quan quay người nhìn về phía Trần Hạo, nở nụ cười, ôm quyền nói: "Đại sư, từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ."
Bộ dáng Kim Mộng Quan lúc này hoàn toàn khác biệt so với lão quỷ không tự tin, luôn sợ hãi bất an, thậm chí khí tức có chút suy sụp trước đó.
Thần thái thay đổi, khí thế bất phàm, giống như một thiên lý tướng quân quyết thắng.
"Kim huynh đã lâu không gặp."
Nhìn thấy bộ dáng này của Kim Mộng Quan, Trần Hạo vốn định gọi Lão Kim, giờ cũng chuyển thành chính quy hơn nhiều.
Chào hỏi xong, Trần Hạo thấy rất hiếu kỳ hỏi: "Kim huynh, nhìn ngươi bây giờ, giống như đã thoát khỏi vấn đề không thể đọc sách."
Kim Mộng Quan lắc đầu nói: "Đại sư, còn kém xa lắm, hiện tại ta dựa theo lời dặn của Hùng lão sư, mới chỉ làm được gần một nửa, còn cần phải cố gắng nhiều hơn."
Trần Hạo nói: "Chí ít so với trước kia đã lợi hại hơn nhiều, Kim huynh, Hùng lão sư an bài thế nào, lại có thể để ngươi có thể nhẹ nhàng đọc được Hiệp Khách Hành có khí thế như thế."
Trong mắt Kim Mộng Quan lập tức hiển lên vẻ sùng bái, nghiêm túc nói: "Hùng lão sư là danh sư chân chính, hắn quan sát ta nhiều lần rồi tiến hành điều chỉnh, cuối cùng an bài cho ta phương pháp đọc sách như vậy, vừa luyện võ vừa đọc sách."
Trần Hạo nháy nháy con mắt, có chút ngây người.
Luyện võ là luyện võ, đọc sách là đọc sách, còn có thể gộp hai chuyện lại thành một, cảm giác thật là lạ a! Hoàn toàn không hiểu đâu.
Kim Mộng Quan cười nói: "Đại sư, đây cũng là lần đầu tiên ta nghe được phương pháp này, ta cũng có chút không tin, ai ngờ sau khi dựa theo dặn dò của Hùng lão sư, ngày thứ hai, ta đã học được một bài thơ, không sợ đại sư trò cười, lúc ấy ta đã khóc thật lâu. Sau đó đến bây giờ, ta đã học được hai mươi bảy bài thơ, chờ sau khi hoàn thành mục tiêu mà Hùng lão sư đề ra là đọc được một trăm bài thơ, thì ta có thể trở về, học tập những nội dung khác."
Trần Hạo vẫn còn có chút ngây ngô.
Hắn vẫn có chút không hiểu a.
"Hùng lão sư có nói vì sao lại để ngươi học như thế này hay không?" Trần Hạo hỏi.
Vẻ mặt Kim Mộng Quan kính ngưỡng nói: "Hùng lão sư nói, không có người nào không thể đọc sách, quỷ cũng giống vậy, chỉ là không tìm đúng biện pháp. Mặc dù ta trời sinh là võ tướng, nhưng nếu tìm được phương pháp, thì cũng có thể học đầy bụng kinh luân. Hắn nói, ta luyện võ thành si, suy nghĩ không đến văn, cho nên nếu muốn học văn, thì phải đem văn dung nhập vào võ. Sau đó Hùng lão sư liền an bài ta đến nơi này, còn chuẩn bị cho ta một trăm bài thơ, thường xuyên tới dạy ta đọc thuộc lòng, sau đó ta lại có thể ghi nhớ, hơn nữa cũng không thể quên được."
Trần Hạo có chút hiểu rõ, hỏi: " Hiện tại Kim huynh học thơ gì?"
Kim Mộng Quan nói: "« Không gây am bày ra tăng », « Tương Tiến Tửu », « Hiệp Khách Hành », « Mãn Giang Hồng » « Giang Thành tử mật châu đi săn ». . ."
Nghe được Kim Mộng Quan liệt kê ra tên các bài thơi, Trần Hạo đã triệt để hiểu rõ cách dạy này.
Những bài thơ này, nếu không phải có sát khí rất lớn, thì chính là có khí thế hùng hồn, đều là những bài thơ đọc lên khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Kim Mộng Quan là một võ si, thích nhất là được ở trên chiến trường xưng hùng, thế nhưng nguyện vọng của người cha đã chết của hắn đã bức bách hắn phải học văn, đây chính là ép gà trống đẻ trứng nha, Kim Mộng Quan đến luyện võ nhập tâm, khẳng định sẽ kháng cự theo bản năng, dù chính bản thân hắn cưỡng ép cố gắng cũng không được.
Hùng lão sư chính là căn cứ vào điểm này, để Kim Mộng Quan tiếp tục luyện võ, đồng thời trong lúc luyện võ, có thể học thuộc một số bài thơ này, cứ thế thì có thể chậm rãi mở ra một con đường, sau đó học tập những thứ khác, chính là nước chảy thành sông.
Nghĩ tới đây, Trần Hạo cũng không nhịn được lòng thán phục với Hùng lão sư.
Hùng lão sư, tên đúng như người!
Sau đó Trần Hạo lại vô cùng vui mừng.
Nhiệm vụ mười năm đạo hạnh của Kim Mộng Quan, vốn cho rằng không có chút hi vọng nào.
Bây giờ nhìn lại, hi vọng không phải chỉ có một chút thôi đâu.
"Ha ha, Kim huynh, chúc mừng ngươi, xem ra mộng ước trăm năm của ngươi, có hi vọng hoàn thành rồi." Trần Hạo cười nói.
Kim Mộng Quan cũng vô cùng phấn chấn: "Kỳ thật việc thi tú tài thì ta không bắt buộc, chỉ cần ta có thể thông qua kiểm tra của Hùng lão sư, trở thành sinh viên, thì sẽ không kém với những tú tài kia bao nhiêu, cũng coi như có thể ăn nói với cha mẹ. Bây giờ ta có một mộng tưởng mới, ta muốn trở thành quỷ thần tướng thủ hộ Hùng lão sư."
Hệ thống: Quỷ Kim Mộng Quan đột tử, âm linh một trăm ba mươi năm, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng phương pháp Nguyên Thần xuất khiếu.