Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 569 - Chương 570: Có Người Gây Rối

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 570: Có người gây rối

Ngọa tào!

Thay đổi này?

Ngươi giữ vững được nguyện vọng hơn một trăm năm a!

Nghe được lời Kim Mộng Quan nói và âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống, Trần Hạo không phản bác được.

Con hàng này làm như thế, không là ý gì với Hùng lão sư chứ!

Ngẫm lại thì cũng có thế, một lão quỷ vốn tuyệt vọng hơn trăm năm, đột nhiên gặp được một nữ quỷ có thể giúp mình, hơn nữa nữ quỷ kia lại có dáng dấp rất xinh đẹp, khí chất lại xuất chúng, còn rất quan tâm tới hắn, như thế nếu mà không có tình cảm, thì kẻ này nhất định không phải là nam nhân.

Nhưng mà từ ban thưởng của nhiệm vụ, là có thể thấy được độ khó của nhiệm vụ này.

Nguyên Thần xuất khiếu, chỉ có Tiên Thiên chân nhân mới có thể nắm giữ.

Không đạt tới Tiên Thiên, căn bản không khả năng ngưng tụ Nguyên Thần, nhiều nhất chỉ có thể rèn luyện hồn phách, ngưng tụ đạo linh.

Đạo linh cũng giống Nguyên Thần là có thể xuất khiếu, nhưng trên bản chất, thì khác nhau một trời một vực.

Nguyên Thần có thể vân du tứ hải, lên trời xuống đất, không có gì không làm được, đạo linh thì chỉ có thể chui xuống dưới những chỗ âm u, không dám lên trời.

Nguyên Thần có thể trong thời gian dài không càn trở về, tiêu dao tự tại, đạo linh thì phải quay về trong thời gian hạn định.

Nhưng cả hai đều có một đặc điểm chung là sau khi ly thể thì thân thể sẽ trở nên rất yếu đuối, không chịu nổi việc yêu tà tổn thương, cũng không thể bị hư hao.

Giống Thiết quải lý một trong bát tiên, Nguyên Thần xuất khiếu, du sơn ngoạn thủy, thân thể bất động nên đệ tử của hắn nghĩ là hắn đã tọa hóa, nên đem thân thể đi hỏa táng, thế là xảy ra bi kịch, hắn chỉ có thể tùy tiện đoạt xá một thi thể để sống lại.

Cho nên nguy hiểm của việc Nguyên Thần xuất khiếu có thể nghĩ.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể bác bỏ chỗ lợi hại của đại thần thông này.

Có thể xuất hiện ban thưởng này, lão quỷ này muốn trở thành thủ hộ quỷ thần sợ là không dễ dàng a!

Không tìm được đầu mối gì nên Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao cứ làm từng bước một, con hàng này đã có nguyện vọng như thế, thì nhất định là chạy không thoát, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ mười năm đạo hạnh đã, sau đó mới nói đến cái nhiệm vụ thần tướng quỷ quái này.

"Kim huynh có chí hướng tốt như thế, ngươi nhất định có thể làm được." Trần Hạo biểu đạt sự ủng hộ.

Kim Mộng Quan lộ ra nụ cười, nhìn Trần Hạo nói: "Đúng rồi, đại sư lên núi có chuyện gì sao?"

Trần Hạo nói: "Ta đi tìm mấy linh sủng, Kim huynh tới đây cũng một thời gian rồi, có biết cái con sóc đầu to kia hay không?"

Kim Mộng Quan nói: "Biết thì có biết, nhưng ta không quá quen, chỉ mới gặp qua mấy lần."

Trần Hạo thở dài nói: " Bây giờ ta không thấy nó đâu, đến mấy linh sủng của ta cũng đã lâu rồi không trở về."

Kim Mộng Quan nói: "Cái này thì ta không giúp được gì, con sóc kia xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, trước đó khi Hùng lão sư đến dạy ta thi từ, nó xuất hiện hai lần, thời gian xuất hiện cũng không lâu."

Trần Hạo nói: "Không sao, Kim huynh chăm chỉ luyện võ đọc sách đi, ta không làm phiền ngươi nữa, đợi ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà Hùng lão sư gia cho rồi trở về thì sẽ chúc mừng cho ngươi."

Kim Mộng Quan ôm quyền cười nói: "Tiểu quỷ cung tiễn đại sư."

Chào tạm biệt Kim Mộng Quan, Trần Hạo cũng không trở về, mà là đi thẳng về phía Vu Sơn thần nữ.

Con sóc đột nhiên mất tích, khẳng định có điều kỳ quặc, Vu Sơn thần nữ đã tu hành ở đây trăm năm, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, nó khẳng định sẽ biết.

Không che giấu khí tức tự thân, hắn vừa tới cửa vào nơi ở của Vu Sơn, huyễn hóa thành hình Vu Sơn thần nữ đã tự mình ra tiếp đón.

"Trần đạo hữu đại giá quang lâm, thật sự là khách quý!" Vu Sơn thần nữ cười ha hả mở miệng nói.

Hiện tại nó, đạt được canh xương rồng của Tam Thủy Quan tẩm bổ, tu vi tăng tiến nhanh, huyễn hóa thành hình cũng sinh động hơn nhiều, khiến người phải sợ hãi thán phục.

Trần Hạo cười nói: "Vu đạo hữu khách khí rồi, nhiều ngày không gặp, đạo hạnh của đạo hữu đã tăng tiến rất nhanh, thật đáng mừng."

Vu Sơn thần nữ cũng không khiêm tốn, cả gương mặt đều là vẻ tự đắc: "Cũng tạ được, sau khi tu thành thần nữ mộng cảnh, sau đó tu hành đã thông suốt, chí ít trong khoảng trăm năm, có thể bảo vệ không lo."

Xà yêu này đối với Trần Hạo cũng vô cùng tín nhiệm, ngay cả bí mật tu hành cũng tiết lộ ra.

Sau khi Trần Hạo nghe thấy thế cũng rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút cảm khái, xà yêu này cũng thật đơn thuần.

"Đó chính là cơ duyên của đạo hữu, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn hỏi đạo hữu một chút." Trần Hạo đi thẳng vào chủ đề.

Vu Sơn thần nữ hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?"

Trần Hạo nói: "Sóc yêu kia đi đâu rồi?"

Vu Sơn thần nữ sững sờ, sau đó cười nói: "Ngươi nói nó a, đi cầu thân rồi."

Ai. . .

Trần Hạo có chút mê mang.

Cầu thân? Cầu thân gì?

Không đợi Trần Hạo hỏi lại, Vu Sơn thần nữ đã chủ động kể mọi việc rõ ràng.

Nói ra cũng thật thần kỳ.

Ở bên trong Vu sơn, tiểu yêu cũng có không ít, mà con sóc nhập đạo, không chỉ có đầu to, còn có một con, trùng hợp chính là, con kia là cái, mà đầu to là đực.

Chuyện này cũng có ý tứ, hai đồng loại cùng nhập đạo, hơn nữa lại cùng tu hành trong một ngọn núi, hơn nữa còn không phải cùng giới, hẳn là có thể cọ sát ra hỏa hoa a.

Nhưng trên thực tế chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

Con sóc cai kia vốn chướng mắt đầu to, hơn nữa nó một lòng tu hành, thực lực mạnh hơn đầu to nhiều lắm.

Đầu to đương nhiên không từ bỏ, vào thời điểm trước mùa đông hàng năm nó đều sẽ chạy tới cầu ái, sau đó năm nào cũng sẽ bị đánh cho tê tái, nhưng cho dù như thế, nó vẫn không từ bổ, không chỉ sẵn sang chịu đánh, còn mang đến rất nhiều quả thông quả hạch.

Con sóc cái kia cũng rất có ý tứ, đầu to tới, thì đánh, đồ vật đưa tới, lại vẫn thu.

Tình huống như vậy, đã kéo dài gần mười năm.

Vu Sơn thần nữ đã từng cảm thấy nhìn chúng cũng rất vui, cú từ từ xem kịch thôi.

Nghe được Vu Sơn thần nữ giải thích, Trần Hạo im lặng không biết nên nói gì.

Không ngờ sóc đầu to kia còn có trải nghiệm như vậy, đây cũng được coi là mối tình thắm thiết đi!

Nhưng cứ như vậy, Trần Hạo cũng đã hiểu rõ.

Mèo đen gà trống và lam hồ điệp, có lẽ là đi theo để trấn tràng, dù sao sóc đầu to chịu đánh mười năm, đoán chừng đời này đều không thể lật người, nên chỉ có thể dựa vào chỗ dựa bên ngoài.

Mà ba tiểu yêu kia đều có thần thông, liên hợp lại cùng một chỗ, cho dù là chính mình cũng phải nhượng bộ lui binh, một con sóc cái mà thôi, trực tiếp đoạt vè cũng không có vấn đề gì.

Bất quá thứ gọi là cảm tình này, vẫn phải xem duyên phận, chờ mèo đen và gà trống trở về thì lại hỏi vậy.

Sau đó, Trần Hạo và Vu Sơn thần nữ thảo luận đạo pháp một chút, ai cũng có thu hoạch, lúc này mới hài lòng trở về.

Lúc trở về đã là ba bốn giờ buổi chiều, hắn vừa bước vào đạo quán, còn chưa kịp uống một ngụm nước nóng, một bóng người đã nhanh chóng tới gần, đi tới trước mặt Trần Hạo, người này chính là Long đại sư.

Long đại sư vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngưng trọng, nhìn Trần Hạo có chút kinh nghi: "Long ca, sắc mặt kém như vậy, xảy ra chuyện gì?"

Long đại sư lắc đầu nói: "Không phải chúng ta xảy ra chuyện, là ở gần đây xảy ra chuyện."

Trần Hạo hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?"

Long đại sư nói: "Xung quang tú tài thôn ở gần đây xuất hiện bệnh truyền nhiễm với quy mô lớn, cả nửa thôn đều bị truyền nhiễm, ta đã đi thăm dò một chút, đây không phải ôn dịch, là thi khí."

"Cái gì!"

Trần Hạo giật nảy mình. Sau đó ánh mắt ngưng trọng hỏi: "Ngươi xác định là thi khí?"

Long đại sư gật đầu: "Ta xác định, đã tra được nguyên nhân, là một giếng nước, trước mắt chưa xác định là xuất hiện từ dưới đáy giếng hay là có người cố ý làm."

Trần Hạo suy nghĩ một chút, hỏi: "Chỉ có xung quanh tú tài thôn mới bị sao? Những thôn khác thì sao?"

Long đại sư lắc đầu nói: "Những thôn khác tạm thời không phát hiện."

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, hừ lạnh nói: "Vậy thì không cần nhìn nữa, khẳng định là có người cố ý gây nên."

Ừm! Long đại sư tò mò nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Long ca, ngươi đừng quên chỗ này là chỗ nào, Vu sơn, nguồn nước phong phú, mạch nước ngầm thông suốt, nếu như là ngoài ý muốn, thi khí kia lan tràn, hòa vào mạchnước, tuyệt đối sẽ không chỉ có một thôn làng xuất hiện truyền nhiễm."

Long đại sư giật mình, gật đầu nói: "Nói thế cũng đúng, cách tú tài thôn không xa, chính là Dương thụ thôn, nhưng là Dương thụ thôn nhưng không xảy ra chuyện, ơ, không đúng, cho dù có người ác ý gây nên, thì thi khí kia lan tràn khuếch tán, những thôn làng khác cũng sẽ bị hại, việc này cần nhanh chóng thông báo vào trong thôn, không thể lấy nước ngầm uống." Nói đến đây, Long đại sư hơi biến sắc mặt.

Trần Hạo nói: "Đừng hốt hoảng, người của ban ngành liên quan biết không?"

Nghe nói như thế, ánh mắt Long đại sư có chút cổ quái nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nhíu mày: "Sao thế? Ban ngành liên quan mặc kệ chuyện này? Loại chuyện này, rõ ràng là do tà đạo gây nên, bọn hắn phụ trách an nguy các nơi, xảy ra chuyện như thế sao có thể mặc kệ?"

Long đại sư nói: "Không phải mặc kệ, là cần thời gian, dù sao, người phụ trách phân bộ Cổ thành chạy rồi."

"Cái gì? Chạy?" Trần Hạo sửng sốt.

Long đại sư nói: "Ngày đó không phải hắn tới hỏi thăm đạo hữu về Tôn Ngộ Không kia sao, sau đó sau khi trở về không biết vì nguyên nhân gì mà nôn ra máu, đêm hôm đó sau khi hắn đưa tới một thẻ ngân hàng thì vội vã rời khỏi cổ thành."

Trần Hạo: ". . ."

Chuyện này, có vẻ như có quan hệ với mình thì phải.

Tiền tài đối với tu sĩ mà nói cũng không quá quan trọng như vậy chứ, bởi vì bảy trăm triệu mà thổ huyết! Cái này không đáng giá, vị này. . . Ờ, hình như ta còn không biết tên của vị đạo hữu đó, bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ không rộng rãi a!

Trong lòng oán thầm, Trần Hạo không tiếp tục gửi hi vọng ở ban ngành liên quan.

Dám làm loạn ở khu vực cách Tam Thủy Quan không xa, xem ra kẻ gây chuyện không chỉ không để ban ngành liên quan vào mắt, mà còn có ý khiêu khích Tam Thủy Quan đây.

Loại hành vi này, nhất định phải đòi một lời giải thích.

Trần Hạo nói: "Long ca, mang ta đi xem hiện trường."

Long đại sư gật đầu.

Hai người rời khỏi đạo quán, lái xe về phía tú tài thôn.

Tú tài thôn kia cách Tam Thủy Quan khoảng bốn năm dặm, giao thông không qua thuận tiện, chỉ có một đường đá rất cũ. Sau khiTrần Hạo đến thì phát hiện, nơi này đã bị bố trí khu vực phong tỏa, có cảnh sát, còn có bác sĩ, đang cứu chữa bệnh nhân bị lây nhiễm.

Sau khi Trần Hạo tới gần thì bị ngăn cản, nhưng sau khi Long đại sư lấy ra một tấm thẻ thì liền được cho qua.

Đi vào làng, Trần Hạo trước tiên xem nhưng người bị lây nhiễm.

Người bị nặng thì sắc mặt đã trắng bệch, hai mắt đỏ như máu, tựa như đã mất lý trí, dáng vẻ rất muốn cắn người.

Người bị nhiễm nhẹ, cũng run lẩy bẩy, cho dù lấy chăn mền đắp quanh, uống nước nóng, cũng vẫn không thể ngăn cản sự lạnh lẽo.

Trên thân những người này, như có như không tản ra thi khí, chỉ là vấn đề nặng nhẹ.

Nhìn thấy chuyện này, Trần Hạo híp mắt lại. Đi đến cạnh một cô bé khoảng bảy tám tuổi, trong giấc ngủ mà vẫn còn run rẩy, đưa tay sờ sờ làn da.

Tuổi cô bé còn nhỏ, làn da vốn rất mềm, nhưng bây giờ làn da của bé lại trở nên có chút thô ráp, bên trong thịt cũng bắt đầu trở thành cứng ngắc.

"Ngươi đang làm gì? Không sợ bị truyền nhiễm sao?" Khi Trần Hạo đang kiểm tra, một tiếng quát lớn truyền đến, sau đó một nữ bác sĩ tuổi trẻ đi tới, mắt hạnh trợn lên, vẻ mặt bất mãn.

Trần Hạo nhìn cũng không nhìn nàng, đưa tay chạm vào môi của cô bé kia

Nữ bác sĩ nhìn không được, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.

Đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, cô bé vốn đang mê man đột nhiên mở to hai mắt, thân thể vùng lên, há mồm muốn cắn.

Bình Luận (0)
Comment