Vừa nhìn thấy người đàn ông, Tiền Tuyết Như vội vàng nói: "Chính là hắn, chính là Đổng Tài Tuấn bị phân thần (1) của Lý Cửu Mệnh chiếm lấy thân thể."
(1) Phân thần: Tách nguyên thần ra khỏi thân thể, trong đó nguyên thần là tinh lọc của linh hồn.
Trần Hạo không nói gì, nhìn Đổng Tài Tuấn bước vào tiệm bánh mì. Lúc này hắn mới kinh ngạc cảm thán: "Nếu không phải ta từng gặp qua một lần, có thể cảm nhận điểm khác nhau rất nhỏ qua hơi thở, thì hoàn toàn không nhìn ra được dấu hiệu người này đã bị chiếm hữu cơ thể. Thuật phân thần đúng là thần kỳ."
Tiền Tuyết Như nói: "Đạo pháp môn này rất lợi hại, nhưng cũng rất khó tu thành. Ngoài việc tu hành phải trải qua sự đau đớn cực hạn, thì độ khó còn rất cao, thậm chí còn cần sự thích hợp và một chút vận khí. Theo như ta biết, ngoại trừ Lý Cửu Mệnh, thì hình như không còn ai có thể tu luyện thành công."
Trần Hạo nói: "Vậy ngươi đoán thử xem, trong tình huống nào mới có thể khiến Lý Cửu Mệnh dùng phân thần mà hắn liều chết tu luyện để lãng phí trên một người bình thường."
Tiền Tuyết Như sửng sốt, lắc đầu không nói.
Tuy cô tận mắt chứng kiến, nhưng cô cũng không phải thần tiên, làm sao mà đoán ra được.
Trần Hạo cười nói: "Ta có một cảm giác, tìm thấy người này chẳng khác nào nắm giữ được mạch máu của Lý Cửu Mệnh."
Tiền Tuyết Như kinh ngạc nhìn Trần Hạo, không hiểu lắm.
Trần Hạo không nói nữa, quan sát tiệm bánh mì.
Không lâu sau, Đổng Tài Tuấn bước đi ra khỏi cửa hàng, trong tay có thêm một cái hộp nhỏ.
Anh ta mỉm cười bước vào trong xe, rồi lái xe rời đi.
Thấy vậy, Trần Hạo lập tức bám đuôi.
Ngồi ở ghế phó lái, Tiền Tuyết Như tò mò hỏi: "Đạo trưởng, ngươi cứ đi theo hắn vậy sao?"
Trần Hạo nói: "Vậy ngươi nghĩ sao? Ta trực tiếp động thủ tiêu diệt nó sao? Chuyện này không thực hiện được. Lý Cửu Mệnh có chín đạo phân thần, tiêu diệt một đạo vẫn còn mấy đạo khác nữa, ai biết chúng trốn đâu chứ. Ta phải dùng cách này để dẫn mấy phân thần khác ra."
Tiền Tuyết Như ngạc nhiên nói: "Không thể nào, đây rõ ràng là một cái bẫy, hắn sẽ ngu đến mức chạy vào sao?"
Trần Hạo tùy ý nói: "Hắn còn ngốc đến nỗi lãng phí một đạo phân thần trên người bình thường, cho thấy thân phận người này đáng để hắn bảo vệ, lợi dụng. Hơn nữa, cứ thử một lần xem, không thử làm sao biết, dù sao người cũng không chạy thoát được đâu."
Tiền Tuyết Như trầm mặc.
Vị đạo trưởng trước mắt hơi có vẻ đáng sợ. Nếu đắc tội hắn sẽ dứt khoát bị đánh chết, không có đường sống. Còn cô lại ngốc đến độ vì một lời hứa mà đắc tội người này!
Tiêu đời rồi! Không biết có cách nào tự cứu lấy mình không đây? Hay minh hi sinh thân thể này nhỉ? Hình như con người đều rất thích cái chuyện kia…
Bám theo suốt chặng đường, cuối cùng xe đi tới một tiểu khu biệt thự.
Trực tiếp dùng huyễn pháp làm bảo vệ mê hoặc, Trần Hạo đi vào tiểu khu, đi đến trước cửa biệt thự của Đổng Tài Tuấn.
Sau khi dừng xe, Trần Hạo sải bước đuổi theo Đổng Tài Tuấn đang mở cửa. Lợi dụng anh ta đang kinh ngạc trực tiếp khống chế anh ta, bước vào trong biệt thự. Tiền Tuyết Như đi theo sau Trần Hạo đóng cửa lại.
Sắc mặt Đổng Tài Tuấn thay đổi. Anh ta đang muốn mở miệng nói gì đó, Trần Hạo liền cắt ngang, nhếch miệng cười: "Ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng nếu ngươi nói thêm một câu, ta sẽ lập tức đánh gãy chân ngươi. Ngươi có thể thử xem mình có bao nhiêu chân để ta đánh?"
Đổng Tài Tuấn nhất thời im lặng.
Trần Hạo đẩy hắn ngã xuống một cái ghế sô pha, bản thân tự ngồi xuống một cái ghế sô pha khác, vẫy tay với Tiền Tuyết Như.
Tiền Tuyết Như vội vàng nở nụ cười quyến rũ, tiến lên muốn nhào vào người Trần Hạo.
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, tức giận đẩy Tiền Tuyết Như ra: "Ta bảo ngươi đến rót nước, ngươi làm trò vớ vẩn gì đấy?"
Tiền Tuyết Như đơ mặt, ai oán liếc nhìn Trần Hạo, rồi mới chịu đi tìm bình nước.
Trần Hạo nhìn Đổng Tài Tuấn đang bày ra vẻ mặt khó coi, cười nói: "Làm quen một chút. Trần Hạo, luật sư Đổng nói vậy là không biết tôi rồi."
Đổng Tài Tuấn lạnh lùng nói: "Ngươi là ai ta không muốn biết, hơn nữa ngươi còn tùy tiện xông vào nơi ở người khác, giam giữ công dân, đây là phạm pháp. Nếu ngươi không đưa ra cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ báo công an, dùng pháp luật bảo vệ việc ta đã bị đối xử không công bằng."
Trần Hạo cười nói: "Không hổ là luật sư, mở miệng ngậm miệng đều là luật pháp. Nhưng mà Lí Hoành, ngươi nghĩ nói chuyện pháp luật có thể trói buộc những người tu hành chúng ta sao?"
Đổng Tài Tuấn giận dữ nhìn Trần Hạo: "Nực cười, pháp luật là nền tảng cho mọi thứ. Không ai có thể đứng trên pháp luật, anh…"
"Ây! Ngươi vẫn chưa tỉnh à?" Trần Hạo cắt ngang lời Đổng Tài Tuấn, ngạc nhiên đánh giá hắn.
Vừa nãy đột nhiên nhắc đến tên Lí Hoành, Trần Hạo phát hiện, hơi thở khác với linh hồn cơ thể này đang ẩn nấu nơi sâu thẩm trong não bộ của Đổng Tài Tuấn hoàn toàn không có dao động, giống như hơi thở này đang trong giấc ngủ say.
Con m* nó, cảm giác hắn đã nói một câu vô nghĩa!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đổng Tài Tuấn, Trần Hạo không tiếp tục nói nữa, trực tiếp đi qua bóp cổ Đổng Tài Tuấn.
Đổng Tài Tuấn nhất thời hoảng sợ, ra sức giãy dụa, thậm chí còn đánh Trần Hạo.
Nhưng Trần Hạo không buông tay, không ngừng tăng thêm lực, làm hô hấp của Đổng Tài Tuấn càng ngày càng mỏng manh, mặt đỏ tía tai.
Ngay khi Đổng Tài Tuấn thoạt nhìn sắp bị bóp chết, đột nhiên Đổng Tài Tuấn mở to hai mắt. Ánh mắt ánh ta trở nên sắc bén, hung tàn, phẫn nộ, oán độc.
Lúc sau, thân thể Đổng Tài Tuấn trở nên căng cứng, tạo nên một lực rất mạnh như muốn đẩy Trần Hạo ra.
Nhưng Trần Hạo chỉ nhếch miệng cười, cả người run lên, một lực kia lập tức bị chặn.
Ánh mắt Đổng Tài Tuấn trở nên kinh ngạc, sau đó tuy không thấy miệng anh ta cử động nhưng lại có một tiếng nói vang lên: "Đạo hữu, không biết ta đã đắc tội ngươi chuyện gì, làm ngươi nảy sinh sát tâm?"
Trần Hạo cười nói: "Lí Hoành, cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi hả? Ừm, xem ra ngươi vẫn chưa biết chuyện gì. Nói như vậy, ngươi và chín mạng của ngươi không thể tự sinh ra cảm ứng, ta hiểu tình hình như vậy đúng không?"
Tiếng nói tiếp tục vang lên: "Là phân thần của ta trêu chọc đạo hữu sao? Đạo hữu, nói chắc ngươi không tin, ta và phân thần đã nhiều năm không liên hệ với nhau, phân thần làm gì không liên quan đến ta."
Trần Hạo nhếch miệng cười nói: "Thoái thác dứt khoát thật đấy. Ta cũng có lời muốn nói chắc ngươi không tin, giết ngươi không phải lỗi của ta, là tự cái tay của ta làm. Lúc này ta đã không thể khống chế bản thân, ngươi muốn chết, ngàn vạn lần đừng trách ta."
Tiếng nói: ". . . . . ."
"Đạo hữu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha ta?" Tiếng nói hơi sốt ruột, bởi vì Đổng Tài Tuấn bị Trần Hạo bóp cổ sắp không chịu được nữa.
Trần Hạo nói: "Dễ lắm! Không phải ngươi nói không liên quan đến ngươi sao? Nào, hãy đưa tin cho các phân thần khác, nói ngươi gặp đại nạn, bảo chúng tới cứu."
Tiếng nói tức giận nói: "Ta nói rồi, ta không thể liên hệ với các phân thần khác, đạo hữu vì sao không tin?"
Trần Hạo nhếch miệng cười, ngữ khí u ám: "Nếu ngươi nói vậy thì ngươi đã không còn giá trị . Không còn giá trị thì không còn lý do tồn tại nữa, ngươi nói xem?"
Tiếng nói: ". . . . . ."
"Mau thả ba ta ra, đồ khốn."
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên. Sau đó một bóng dáng đứa trẻ chạy như bay lại đây, bắt lấy Trần Hạo, mắt rưng rưng ra sức đánh.
Trần Hạo nhìn lại, nhân vật vừa mới xuất hiện là một cô bé như phấn điêu ngọc mài (DD22 trông có vẻ khoảng sáu, bảy tuổi. Cô bé mặc bộ đồ ngủ con gấu đáng yêu, khiến người ta thấy cực kỳ… chán ghét.
(2) Phấn điêu ngọc mài: Đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài