Ừm!
Nhìn thấy cô bé, Trần Hạo nhíu mày.
Nói thật, Trần Hạo rất thích trẻ con, đặc biệt con gái. Trước kia khi chưa tu hành, Trần Hạo đã từng nhiều lần mơ ước sau này kết hôn, nhất định phải có một đứa con gái, trang điểm vận đồ cho cô bé thành cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cô bé này, Trần Hạo lại không có cách nào thích được, thậm chí trong lòng không hiểu sao còn sinh ra cảm giác chán ghét.
Cảm giác này không có lý do.
Cẩn thận đánh giá cô bé, Trần Hạo rốt cục phát hiện điểm kỳ lạ trên người của cô bé.
Cô nhóc trông cực kỳ xinh đẹp, đáng yêu như phấn điêu ngọc mài đang tỏ ra rất sốt ruột, dường như rất lo lắng cho sự an toàn của Đổng Tài Tuấn.
Thế nhưng, ánh mắt của cô nhóc lại vô cùng lạnh lùng, không hề có cảm xúc, nên khi Trần Hạo tiếp xúc, trong lòng chợt toát ra hàn ý, làm hắn buông lỏng tay theo bản năng.
Khụ khụ khụ!
Đổng Tài Tuấn bất ngờ có thể hít thở trở lại, kịch liệt ho khan. Sau đó hắn giống như bảo vệ con kéo cô bé ra sau mình, cảnh giác nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo không nói gì, chỉ nhìn cô bé.
Cô bé ôm chặt lấy Đổng Tài Tuấn, ánh mắt không hề yếu thế đối diện Trần Hạo.
Nhìn một lúc, Trần Hạo đột nhiên nhếch miệng cười: "Thú vị đấy, ngươi chiếm lấy thân thể này là vì cô bé này sao?"
Đổng Tài Tuấn nhìn chằm chằm Trần Hạo, lạnh lùng nói: "Đạo hữu, ta đã nói rồi, chuyện phân thần làm không liên quan đến ta. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Trần Hạo nở nụ cười: "Hiện tại ta không nói chuyện phân thần làm, nói chuyện của ngươi hiện tại đi. Cô bé này, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết tình hình của cô bé."
Đổng Tài Tuấn nói: "Chuyện đó không liên quan đến đạo hữu, Khanh Khanh cũng không…"
"Câm miệng."
Trần Hạo bỗng quát lớn, ngắt lời Đổng Tài Tuấn.
Sau đó, Trần Hạo cười lạnh: "Nói ra ta cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của ngươi có thể làm được chuyện này. Tuy nhiên, thiên đạo luân thường, luân hồi có thứ tự. Có một số việc giấu được mùng một, không thể giấu đến mười lăm. Không ngờ ta có thể xuất hiện ở đây, có lẽ cũng là vì cô bé."
Đổng Tài Tuấn đột nhiên ôm lấy cô bé, tức giận nhìn Trần Hạo: "Ngươi muốn thế nào?"
Trần Hạo nhếch miệng cười: "Đương nhiên là cát bụi về với cát bụi, nhỡ đến khi cô bé lớn lên, đến lúc đó sẽ có vô số người vô tội hứng chịu vì hành vi của cô bé."
"Không có khả năng!" Đổng Tài Tuấn thét chói tai phản bác, theo sau ánh mắt khẽ nhúc nhích, cắn răng nói: "Buông tha chúng ta, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, ta có thể nói cho ngươi tung tích của các phân thần khác."
Trần Hạo nhíu mày, như cười như không hỏi: "Ngươi vừa mới nói là không biết đó."
Đổng Tài Tuấn nói: "Hiện tại ta biết, chỉ cần ngươi buông tha ta và con gái ta, đồng thời không tiết lộ tin của chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi."
Trần Hạo nói: "Ta từ chối."
"Ngươi!" Đổng Tài Tuấn chán nản.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Những phân thần khác của ngươi đúng là đối thủ của ta, nhưng tình hình hiện tại của ngươi, ta càng không thể làm ngơ. Vì bản thân mà hi sinh người vô tội, hại chết ba ruột của đứa bé này, nói vậy chắc mẹ cô bé cũng không biết gì đâu nhỉ? Ha ha, chỉ có điều ngươi giấu được nhất thời, không thể giấu được cả đời. Ác linh đầu thai, vô dục vô tình, thọ không hơn chín, hồn phách không điểm kết. Sau khi được chín tuổi, bản thân nó sẽ tự giải thoát. Nếu không muốn tự giải thoát vậy thì phải hi sinh vô cớ hồn phách trẻ con để thay thế. Ngươi nói xem, ngươi cứ khư khư giữ một phần tử nguy hiểm tiềm tàng như vậy, ta có thể bỏ qua được sao?"
Đổng Tài Tuấn nhất thời cứng họng không trả lời được.
Cô bé vẫn ôm Đổng Tài Tuấn, không nói gì cả.
Lúc này, Tiền Tuyết Như rót nước xong đi ra, cũng dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá cô bé.
"Con của ta cũng vô tội mà."
Đổng Tài Tuấn đột nhiên nói.
Trần Hạo nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.
Đổng Tài Tuấn tiếp tục nói: "Hơn ba mươi năm trước, con gái ta mới ba tuổi. Con bé đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, nhìn thấy ta liền cười, cần ta ôm mới có thể ngủ được. Con bé là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên thế giới."
Nói tới đây, ánh mắt Đổng Tài Tuấn lập tức trở nên đầy oán hận: "Một đứa bé đáng yêu như vậy lại có người ác độc ra tay với con bé, dìm nước chết con bé ngay ban ngày ban mặt. Ta không cam lòng, con ta còn chưa biết nhiều về thế giới này, vẫn chưa kịp hưởng những điều tốt đẹp đích thực của cuộc đời, sao lại chết được chứ?"
"Vậy nên, ngươi mới tàn nhẫn luyện chế con mình thành ác linh, lại còn chọn người thân truyền máu làm vật dẫn, để cho con mình chuyển kiếp. Ha ha, không thể không nói, đối với một người nội tâm đã hóa điên, làm chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên." Trần Hạo cười lạnh trào phúng.
Đổng Tài Tuấn nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Ngươi thì biết cái gì, người trước kia hại chết con ta chính là tên người thân này. Ha ha, nói gì mà chuyện ngoài ý muốn, dựa vào cái gì con ta không còn nữa, đứa con trai nối dòng của bọn họ lại không sao? Vì sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải con bọn họ chứ? Ta làm giao dịch với thần, bán đi linh hồn của mình, khổ luyện tu hành. Trải qua đau đớn mà ngươi không thể tưởng tượng được, tu luyện thành công thuật phân thần, lại dùng bí pháp chuyển kiếp, mới có thể như hiện tại, để con gái ta thể nghiệm niềm vui chân chính của cuộc sống."
Trần Hạo nói: "Ngươi cảm thấy cô bé vui vẻ sao?"
Đổng Tài Tuấn ngẩn người.
Trần Hạo nói tiếp: "Ác linh chuyển kiếp, không trải qua luân hồi, không khử đi khí âm linh, không có linh hồn thuần khiết. Sự tồn tại như vậy, bị bí ẩn trong bào thai làm mê man bản tâm, chỉ còn lại bản chất âm linh chuyển kiếp thành công. Hiện tại cô con gái mà ngươi xem là đang thể nghiệm niềm vui chân chính trong cuộc sống đều là bản thân âm linh này bắt chước. Nó căn bản không có cảm xúc, không có thất tình lục dục. Nếu dùng một món đồ thời hiện đại để hình dung thì con gái ngươi có thể so với một người máy chân chính. Ha ha, tự tay biến con gái mình thành như vậy, đây là tình yêu thương người cha của ngươi sao?"
Đổng Tài Tuấn trầm mặc không nói.
"Nhất là sau chín tuổi, sau khi bản chất âm linh hoàn toàn xâm nhập cơ thể, cơ thể nhỏ bé này sẽ không chịu đựng được sự tồn tại này, cần hấp thụ máu và hồn phách của trẻ em để hỗ trợ bản thân tiếp tục sinh tồn. Một khi không được bổ sung, con gái của ngươi lập tức gặp kết cục hồn phi phách tán. Ngươi nói xem, ngươi thật sự yêu con gái mà không phải là hận chứ?"
Câu cuối cùng, Trần Hạo nhìn về phía Đổng Tài Tuấn, ánh mắt sắc bén.
Đổng Tài Tuấn lạnh nhạt nói: "Đạo hữu quả nhiên bác học đa tài, hiểu biết rất nhiều. Nhưng đạo hữu, ngươi nói sai rồi, con gái ta không cần đi giết người, cũng không cần hấp thụ máu và linh hồn con nít. Ta có biện pháp để con bé tiếp tục sinh tồn, chỉ cần đạo hữu buông tha chúng ta, để chúng ta có thể làm ba con cả đời bình yên, tuyệt đối không…"
"Ta không tin." Trần Hạo dứt khoát ngắt lời Đổng Tài Tuấn.
Đổng Tài Tuấn nhăn mặt, đang định nói thì Tiền Tuyết Như đột nhiên lên tiếng: "Đứa bé này thật đáng thương, linh hồn của nó đang kêu rên, nó đang cầu xin tha thứ."
Đổng Tài Tuấn khẽ run người, không thể tin nhìn về phía Tiền Tuyết Như.
"Ngươi nói cái gì?"
Tiền Tuyết Như nói: "Con gái ngươi, đang đau khổ, đang khóc, đang cầu xin tha thứ, cầu xin ngươi hãy buông tha nó."
Đổng Tài Tuấn xoay người, vội vàng nhìn cô bé trong lòng.
"Khinh Khinh, con rất đau khổ sao?"
"Ba, Khinh Khinh rất vui vẻ." Cô bé nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt không hề có tình cảm.