Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TGN
-----------------------
"Ngươi gạt ta." Nhìn bóng dáng màu đỏ, biểu cảm trên mặt Đổng Tài Tuấn vặn vẹo, trong đôi mắt tràn ngập oán độc và phẫn nộ.
Bóng dáng màu đỏ bình tĩnh nói: "Chuyện này không tính là lừa ngươi, chỉ là một sắp xếp hợp lý mà thôi, bất kể như thế nào, việc đã đến nước này, nếu như ngươi không muốn con gái mình hồn phi phách tán thì phải nghe theo sắp xếp của ta."
Đổng Tài Tuấn im lặng.
Trong đầu hắn ta hiện lên ánh mắt lạnh lùng của con gái, những lời nói của nó, nó nói nó rất khổ, hãy buông tha nó đi…
Nhìn Đổng Tài Tuấn không nói lời nào, bóng dáng đỏ máu cho là hắn ta khuất phục, hài lòng bảo: "Ngươi cứ yên tâm chăm sóc ma linh âm dương lớn lên, đợi khi nó 16 tuổi thì đưa tới Thần Cung, đến lúc đó công đức của ngươi viên mãn, phụ bằng nữ quý, nói không chừng còn kiếm được một chức vị, trường sinh bất tử."
Dứt lời, bóng dáng màu đỏ biến mất, nhập vào trong tượng thần không thấy gì nữa.
Đổng Tài Tuấn vẫn yên lặng như cũ, chẳng qua hắn ta lại cầm tượng thần lên đi đến phòng bếp. Hắn ta cầm lấy một con dao, không hề do dự đâm một nhát xuống tượng thần.
Bịch một tiếng, đầu tượng thần bị tách rời.
Sau đó, Đổng Tài Tuấn vứt dao xuống, không thèm nhìn dòng máu tươi quỷ dị chảy ra từ cổ tượng thần mà xoay người ra khỏi phòng.
Bên ngoài tiểu khu, lề đường.
Trần Hạo đỗ xe ở đây.
Tiền Tuyết Như sờ lên vết thương đã kết vảy trên cổ, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Đạo trưởng à, không phải anh đang chờ Đổng Tài Tuấn đấy chứ, anh cảm thấy hắn ta sẽ tới tìm chúng ta hả?"
Trần Hạo lại cẩn thận nhìn cổ Tiền Tuyết Như, không trả lời mà lại hỏi: "Thể chất của ngươi cũng không tệ nhỉ, lần trước bị thương nặng mấy ngày liền khỏi, lần này bị cắn mới bao lâu đã kết vảy rồi chứ, chẳng lẽ ngươi có cơ thể bất tử?"
Tiền Tuyết Như lắc đầu nói: "Không tính là bất tử, nếu như bị tấn công vào nơi yếu hại tôi cũng sẽ chết."
"Bị cắt đứt có thể lành lại không?" Trần Hạo hỏi thăm.
Tiền Tuyết Như ngẫm nghĩ, nói: "Tôi chưa từng thử, có điều chắc là có thể."
Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, nhếch miệng cười: "Không tệ, ta đột nhiên nghĩ tới một sắp xếp cho ngươi."
Tiền Tuyết Như sững sờ, muốn hỏi nữa thì Trần Hạo cười bảo: "Đừng nói chuyện nữa, hắn ta tới rồi."
Tiền Tuyết Như quay đầu nhìn lại liền thấy Đổng Tài Tuấn đi ra khỏi tiểu khu, tới bên cạnh xe Trần Hạo, sau đó mở cửa xe leo lên.
Tiền Tuyết Như hơi ngạc nhiên, sao Đổng Tài Tuấn biết Trần Hạo ở đây, hơn nữa còn chủ động lên xe? Chẳng lẽ hai người có cảm ứng tâm linh?
Đổng Tài Tuấn lại không thèm nhìn Tiền Tuyết Như, chòng chọc nhìn Trần Hạo một lúc lâu mới cất tiếng: "Đạo hữu à, tôi biết hành vi của mình không thể tha thứ được, có điều con gái của tôi vô tội, nó là một thiên sứ thuần khiết, không nên chịu dày vò như vậy. Tôi bằng lòng trả giá đắt cho sai lầm của mình, chỉ xin đạo hữu có thể cứu vớt linh hồn một bé gái vô tội."
Trần Hạo đang muốn đáp lời thì đột nhiên khẽ giật mình.
Leng keng: Ký linh Lý Hoành, tàn hồn hai mươi chín năm, hoàn thành tử nguyện, thưởng phép phân thần.
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
Trần Hạo hơi khó hiều.
Má, thế mà có thể kích phát nhiệm vụ?
Được rồi, ngẫm lại cũng không có gì xấu, Đổng Tài Tuấn mặc dù là hoạt nhân nhưng thao túng hắn ta lại là phân thần của Lý Hoành.
Phân thần thoát ly bản thể, ký sinh trong cơ thể hắn ta không phải tàn hồn thì là cái gì.
Hơn nữa phần thưởng của nhiệm vụ này cũng thật thần kỳ, thế mà lại là phép phân thần.
Không biết phép phân thần này với thuật phân thần của Lý Hoành khác nhau như thế nào?
"Con gái của ngươi bị ma sinh thai khống chế, ta cứu không được." Trần Hạo quay người nhìn về phía Đổng Tài Tuấn.
Đổng Tài Tuấn chân thành nói: "Đạo hữu có thể mà, mục đích của ma sinh thai là muốn luyện thành ma linh âm dương với con gái tôi, nhưng nếu tôi không chết thì con gái tôi sẽ không mất tính người. Ma sinh thai sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi bằng lòng làm mồi nhử, đến lúc đó đạo hữu có thể đối phó nó, vị đạo hữu này cũng có thể hấp thu bản chất âm linh"
"Ma linh âm dương? Đây không phải là tà thuật Nam Dương à?" Trần Hạo ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi.
Đổng Tài Tuấn gật đầu: "Đúng là tà thuật Nam Dương, kẻ làm ra chuyện này chính là Huyết Thần Tướng dưới trướng Tôn Thần, hắn xuất thân từ Nam Dương."
Trần Hạo giật mình: "Huyết Thần Tướng, một trong năm vị tướng lớn dưới trướng vương gia, là tên môn khách khiến nhiều kẻ tà đạo đều ghen tị vì đầu nhập từ sớm, vận may cứt chó được vương gia phong làm Thần tướng – tên Huyết vu sư Nam Dương đó hả?"
Đổng Tài Tuấn kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo: "Sao cậu biết được những chuyện này? "
Trần Hạo cười nói: "Tra Baidu."
Đổng Tài Tuấn: : "..."
"Ngươi nhất định phải làm như vậy sao, tình nguyện hi sinh chính mình cũng muốn cứu con gái hả?" Trần Hạo không lảm nhảm nhiều, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Đổng Tài Tuấn quả quyết gật đầu: "Vì con gái tôi có thể chịu nỗi đau vô tận từ thuật phân thần, vì con gái, tôi không sợ hồn phi phách tán."
Dứt lời Đổng Tài Tuấn cười nói: "Mặt khác tôi có thể nói cho đạo hữu một tin tức tốt, lúc trước vì đề phòng bị lừa, khi tu luyện thuật phân thần tôi đã làm ra một quyết định to gan. Tôi chôn ngòi nổ trong mỗi phân thần, là một loại bí pháp, tôi nói cho đạo hữu nghe một câu khẩu quyết, nếu có phân thần tới gần đạo hữu trong vòng trăm mét, đạo hữu cứ đọc nhẩm khẩu quyết là phân thần sẽ tự tan rã."
Trần Hạo trừng to mắt: "Còn có cách này hả?"
Đổng Tài Tuấn lạnh nhạt nói: "Tôi làm giao dịch với Tôn Thần, sau khi tu luyện xong thuật phân thần hắn sẽ giúp tôi và con gái, tôi thì để phân thần phục vụ hắn. Bởi vì tôi làm như vậy đồng nghĩa với việc từ bỏ hết thảy để đền bù cho con gái cho nên vì cả hai, tôi chỉ có thể lưu lại một thủ đoạn nhỏ, thật không ngờ, nhanh như vậy đã cần dùng tới thủ đoạn phòng ngừa này."
Trần Hạo gật đầu đáp: "Vậy thì ta đồng ý sẽ cứu con gái ngươi, siêu độ cho nó, luân hồi chuyển thế, được làm người lần nữa."
Đổng Tài Tuấn cười: "Đạo hữu lái xe đi, ta và con gái có dẫn dắt linh hồn, nó đi đâu ta cũng có thể tìm được."
Sau đó, Đổng Tài Tuấn chỉ đường, Trần Hạo lái xe, thẳng hướng truy kích.
…
Núi Phi Phượng, tại một góc nào đó trong dãy Vu Sơn, vì tổng thể như hình một con chim giang cánh bay lượn mà trở nên nổi tiếng.
Toàn bộ núi Phi Phượng trừ ngọn núi chính cao hơn ba trăm mét, còn lại đều là núi nhỏ, tầm thường không đáng kể.
Dưới chân núi Phi Phượng, ngoài rừng cây bên đường, mấy chiếc xe dừng lại.
Có mấy người từ trên xe bước xuống., dẫn dầu là một gã mập mạp mặt trắng, kế đó là một ông lão hơn năm mươi tuổi mặc áo bào vàng, cuối cùng là một người đàn ông gầy đét.
Chẳng qua vào giờ phút này, gã mập mạp mặt trắng trước mặt người đàn ông gầy đét lại lộ ra vẻ vô cùng kính cẩn nghe lời, ánh mắt nhìn ông lão cũng đặc biệt kính sợ.
"Đạo trưởng Hoàng à, căn cứ hiển thị trên máy định vị từ thiết bị chúng ta khóa trên người con sóc kia thì nó hiện tại đang ở trong núi này, như thể đã..." Gã mập mạp mặt trắng mất đi vẻ vênh váo tự phụ và khí thế hung bạo trước đó, hắn ta rất khôn khéo lên tiếng giải thích.
Chưa đợi hắn ta nói xong, ông lão mặc áo bào vàng đã phất tay ngăn cản, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm: "Không cần phải nói, nơi này yêu khí nặng như vậy, ta thấy được."
Yêu khí!
Trên mặt gã mập mạp mặt trắng lộ ra một tia e ngại, mặc dù gọi thứ kia là mãnh thú nhưng hắn ta lại hiểu rõ, mãnh thú kia chính là yêu quái, có linh trí, có thể tu hành, sở dĩ đổi lại tên gọi chẳng qua là để phòng ngừa phiền phức không cần thiết.
"Vậy đạo trưởng Hoàng à, chúng ta làm sao bây giờ?" Gã mập mạp mặt trắng nhỏ giọng hỏi.
Ông lão mặc áo bào vàng bình tĩnh đáp: "Các ngươi chẳng có tác dụng bắt yêu gì cả, ở chỗ này chờ ta là được, ừm, tên kia còn tạm dùng được, ngươi giúp ta dò đường đi."
Người đàn ông gầy đét: "..."