"Ngươi gan đó!"
Con gà trống nhìn người đàn ông gầy gò một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
Người đàn ông gầy gò cười gượng không nói gì.
Bạn tu hành càng lâu, càng cảm thấy kính sợ với sức mạnh cường đại.
Ông lão kia mạnh hơn hắn rất nhiều, Yêu Kê này dám động lão nhưng hắn thì không dám, nếu không có thế lực chống lưng, vậy hắn, gia đình hắn, bạn bè hắn toàn bộ sẽ phải chịu hậu quả sau một đao kia.
Hắn không gánh được cái kết cục đó.
"Đưa dao cho ta."
Gà trống nói, đi tới.
Người đàn ông gầy gò theo bản năng đưa con dao cho gà trống rồi sững sờ, một con gà thì cầm dao kiểu gì. Nhưng không đợi hắn suy nghĩ kĩ thì khung cảnh trước mắt khiến hắn phải trợn tròn mắt, đồng tử co nhỏ, trái tim không kìm được đập thình thịch thình thịch , sau đơ cơ thể hắn lạnh buốt.
Theo ánh mắt của hắn, con gà trống từng bước đi từng bước biến hóa, từ một con gà trở thành người, một chàng trai khôi ngô tuấn tú với vóc dáng cường tráng.
Người đàn ông gầy gò chết lặng.
Nếu như năm trăm đạo hạnh được gọi là đại yêu, vậy có thể hóa thành hình người đủ để xưng là vương.
Yêu vương là sự tồn tại ngang hàng với cảnh giới Tiên Thiên của con người.
Cái quan trọng hơn là, mấy trăm năm nay chưa từng có Thiên Thiên xuất hiện, làm sao Kê Yêu này có thể hóa hình được!
Sự tồn tại đáng sợ như thế làm sao có thể bị con người đàn áp nhiều năm nay!
Mà ta, vì lợi ích nhỏ trước mắt đã đắc tội tới một đại yêu! Ta nhất định đã bị ma quỷ che mắt, quả nhiên âm pháp không dễ dùng, động tới là xảy ra chuyện.
Tại thời điểm người đàn ông gầy gò uể oải than trách, lão già bên cạnh cũng cảm thấy kinh hãi không kém.
Đại yêu hóa hình!
Không thể tin được, không có khả năng, con người không có tu sĩ Tiên Thiên, yêu tộc sao có thể có đại yêu hóa hình được, đây không phải sự thật!
Trong lòng lão gào thét nhưng đôi bàn tay run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thật của lão bây giờ.
Tận mắt nhìn thấy, Kê Yêu này hóa hình trước mặt lão, có thể giả được sao?
Mà vòng sáng của Kê Yêu này trói buộc lão, hạn chế pháp lực của lão, một con yêu bình thường không làm được như thế.
Điều này… chính xác lão đã gây sự với một đại yêu!
Lấy con dao trong tay người đàn ông gầy gò, gà trống đi tới trước mặt lão già, nhắm ngay xuống đùi lão, tính đâm ở đó.
"Ta nói." Lão già mặc áo choàng vàng hét lớn.
Gà trống sững sờ, sau đó nhếch miệng cười, không do dự đâm xuống sau đó mới rút ra, rồi nói: "Đâu có được, ta đã nói đâm một dao là phải đâm, làm yêu là phải giữ lời, hiện tại ngươi nói đi, không nói ta đâm thêm phát nữa."
Lão giả mặc áo choàng vàng: ". . ."
. . .
Ồ!
Dừng xe bên đường, Trần Hạo hơi giật mình.
Theo con đường mà Đổng Tài Tuấn chỉ, nơi Trần Hạo lái xe tới lại là một nhà trẻ.
Trong vườn trẻ có tiếng dạy học, rõ ràng giờ là giờ học.
Dừng xe sang bên, Trần Hạo biểu lộ khẽ giật mình.
Dựa theo Đổng Tài Tuấn chỉ đường, Trần Hạo một đường lái xe, cuối cùng lại đi tới một cái nhà trẻ.
Mà hơi thở bào thai của quỷ phảng phất ngay tại vườn trẻ này.
Mà kẻ này rất khôn lỏi, vì bảo vệ bản thân mình mà chọn chỗ này, để người ta phải sợ ném chuột mà vỡ bình quý.
Đúng là rắc rối.
Nếu có Tiểu Hoàng ở đây, dùng cái vòng sáng kia là nó chạy bằng trời.
Nhưng rất tiếc Tiểu Hoàng không ở đây, không thể tóm ngay bào thai của quỷ, nếu để kẻ này chạy trốn thì những đứa trẻ vô tội kia phải chịu tổn thương, không biết còn có thêm ảnh hưởng lớn như nào nhưng riêng việc này thì Trần Hạo không thể chấp nhận được.
Nếu bây giờ không hành động, đêm dài lắm mộng, ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Trần Hạo phân vân.
Đổng Tài Tuấn cũng nhìn ra vấn đề, thấy Trần Hạo do dự hắn liền nói: "Đạo hữu, ta có thể rời khỏi cơ thể để tóm lấy nó khiến nó không chạy được, nhưng đạo hữu phải nhanh tay, ta chỉ có thể rời khỏi cơ thể này trong thời gian một phút, khi ta rời khỏi cơ thể sẽ không quay lại được nữa, hồn phi phách tán, đến lúc đó ta không thể giúp được đạo hữu."
Trần Hạo nghiêm túc: "Ngươi có chắc muốn làm điều này?"
Đổng Tài Tuấn gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Hạo rồi nói: "Chỉ cần đạo hữu có thể đảm bảo con gái tôi đầu thai an toàn, tôi sẽ chịu bất kì điều gì."
Trần Hạo im lặng.
Tình yêu mà Đổng Tài Tuấn đối với con gái khiến người ta không thể nói được lời nào.
Chẳng qua hắn muốn làm, vậy làm thôi.
Trần Hạo không muốn kéo dài thời gian, gật đầu nói: "Ok, chúng ta chuẩn bị hành động."
Nói xong Trần Hạo xuống xe.
Đổng Tài Tuấn thì nhắm mắt, tựa người về phía sau, rơi vào hôn mê.
Đứng ở cửa vườn trẻ, Trần Hạo thấy linh hồn của Đổng Tài Tuấn xuất hiện, bay thẳng vào nhà trẻ.
Không do dự, cũng không lo có người nhìn thấy, bóng dáng Trần Hạo bay vào cổng nhà trẻ, sau đó bay thẳng tới ngay trước cửa lớp học trong nhà trẻ.
Oa!
Dường như bên trong cảm giác được cái gì đó, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp nơi, nhưng sau đó tiếng hét lại biến thành tiếng gào: " Con mẹ nó, ngươi muốn hại con gái ngươi sao?"
"Là các ngươi muốn hại con gái ta, đã nói mà không giữ lời, vậy chết chung đi!"
Nghe được tiếng nói bên trong, Trần Hạo phá cửa xong vào, hắn thấy một cô bé đang lăn lộn trên sàn, không do dự hắn tóm lấy cô bé, dùng thuật pháp đánh lên người cô.
Trong khoảnh khắc cô bé run rẩy cuộn mình lại.
Sau đó Trần Hạp bấm pháp quyết, chỉ lên mi tâm của bé gái, cô bé ngất đi, cơ thể gục xuống.
Hắn không đứng lại, mang cô bé đi cùng, Trần Hạo bay nhanh ra khỏi nhà trẻ, hắn đã nghe thấy tiếng bảo vệ chạy tới. Nhân viên bảo vệ bị bỏ lại với sắc mặt trắng bệch, vội vàng móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Lên lại xe, Trần Hạo đưa cô bé cho Tiền Tuyết Như.
Tiền Tuyết Như hiểu ý, mở miệng cắn, sau đó tiến hành cắn nuốt.
Biểu cảm của cô bé đang hôn mê trở nên vặn vẹo, giãy dụa, muốn chống cự lại. Nhưng khí tức lạnh lẽo trên người cô bé bị Tiền Tuyết Như cắn nuốt không ngừng, sự chống cự càng ngày càng yếu.
Đột nhiên, một luồng khói màu đen bay ra từ cơ thể cô bé, muốn chạy trốn.
Trần Hạo cảnh giác ngay từ đầu, đâu để nó chạy được, khi luồng khối màu đen kia xuất hiện, không gian trong xe bị bao phủ bởi tia điện, tấn công luồng khói đó khiến nó biến mất ngay lập tức.
Trần Hào thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chú ý tình hình của cô bé.
Một lát sau có hai hư ảnh hiện ra từ cơ thể của cơ bé.
Một cái hư ảnh nhỏ có bộ dáng của đứa trẻ bốn tuổi, mập mạp trắng trẻo, mặc một cái áo bông màu đỏ, tóc được buộc gọn hai bên, trông rất đáng yêu.
Hư ảnh còn lại là một người đàn ông ba mươi tuổi, nhìn hiền lành chất phác.
Lúc này người đàn ông đó khẽ nắm lấy tay cô bé, chậm rãi biến mất giữa một vùng sáng.
Keng: Ký linh Lý Hoành, linh hồn sót lại hai mươi chín năm, ước nguyện của bản thân hoàn thành, phần thưởng thần pháp đã được nhận.