Tình huống này là sao? Bị phục kích?
Hôm qua không trộm được..Ngọa tào, cõng nồi rồi.
Sát Thần Thai và Hiên Viên Nhị Đại Kiếm Linh nhìn nhau, không nói nên lời.
Mẹ nó là ai lớn gan hơn so với chúng nó, thế mà tới lấy trước! Hố hàng a!
"Huynh đệ, phá vây phía bên trái tương đối dễ hơn, chúng ta cùng nhau phá bên này đi."
Kế hoạch trộm bảo bối bị sụp đổ, Hiên Viên Nhị Đại Kiếm Linh cũng dứt khoát, bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
Sát Thần Thai nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Được, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau tiến lên."
"Một..."
Mới nói ra một chữ, Hiên Viên Nhị Đại Kiếm Linh đã trực tiếp dung hợp vào thân kiếm, rồi vù vù một tiếng, phá không mà đi, chạy lên trên trời.
Sát Thần Thai thì giẫm chân một cái, thân ảnh liền chui xuống lòng đất.
Tình huống xảy ra bất ngờ, khiến những người đang vây quanh sửng sốt.
Ngọa tào, rốt cuộc ai là người đến đây trộm đồ a, ngày hôm qua thì biến thành ảo ảnh, đứng im cũng không chạm được.
Ngày hôm nay thì một người có thể bay lên trời, một người có thể chui xuống lòng đất, cái mẹ nó, đều mạnh như thế, vậy mà còn liếm mặt để trộm đồ của người ta, tôn nghiêm của kẻ mạnh đâu? Có biết xấu hổ hay không a!
Sắc mặt của ông lão thay đổi, nhìn về hướng Hiên Viên Nhị Đại bay đi, bỗng nhiên vung tay lên, một cái bóng mờ nhạt phá không, đuổi theo hắn.
Hiên Viên Nhị Đại đang bay trên không trung, đột nhiên một tấm lưới lớn màu đỏ lấp lánh chặn đường, hư không bao phủ nó.
Một cái đầu nhỏ bật ra xem xét, Hiên Viên Nhị Đại Kiếm Linh đen mặt.
Bị liệt đuổi theo hắn thay vì đuổi theo con khỉ kia, quả nhiên thuật Độn Địa chính là Bug a.
Hiên Viên Nhị Đại bị không chế, ở trong lưới lớn trái đột phải xông.
Thấy lưới lớn càng ngày càng nhỏ, Kiếm Linh cắn răng, như thể đang đau lòng, ánh sáng trên thân kiếm bất ngờ phát nổ, sau đó một mảnh Kiếm Cương vỡ ra từ thân kiếm, trực tiếp phá một cái lỗ trên lưới lớn, sau đó Hiên Viên Nhị Đại tăng tốc, phá không mà đi.
Chỗ đại điện, sắc mặt của ông lão thay đổi, ông vẫy tay ở giữa không trung, cái lưới lớn kia liền rơi vào tay, ánh sáng đã nhạt đi rất nhiều, ông nhìn mà đau lòng không thôi, trong miệng cắn răng nghiến lợi ra hai chữ: "Kiếm Cương!"
...
Thành phố Lâm Thuỷ, bệnh viện Nhân dân, bên ngoài một phòng bệnh trong khoa nội trú.
Trần Hạo đứng ở ngoài cửa, im lặng không nói.
Trong phòng bệnh, một cô bé đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh giường bệnh, có một người đàn ông và một phụ nữ trẻ đang đứng, cả hai nhìn con gái, trên mặt lộ ra nét buồn rầu.
Cô bé này chính là người đã bị con gái của bị Lý Hoành đoạt xá.
Mà người đàn ông và thiếu phụ(1) là Đổng Tài Tuấn và vợ của hắn.
(1) Thiếu phụ: người đã có chồng.
Phân thần của Lý Hoành rời đi, để hồn phách bị áp chế ngủ say mấy năm của Đổng Tài Tuấn tỉnh lại, nói đến quá khứ, trước kia hắn từng là một người đàn ông yêu tiền như mạng, mà hơn hai năm ngủ say, hắn bất ngờ thay đổi rất nhiều, hắn trở nên trầm ổn, quan tâm đến gia đình nhiều hơn, không biết có phải là do ảnh hưởng phân thần của Lý Hoành hay không.
Thế nhưng Đổng Tài Tuấn thay đổi, con gái của họ lại không có cơ hội thay đổi.
Bởi vì trước khi sinh ra đã bị đoạt xá, cô bé này từ đầu đến cuối đều không có linh hồn chủ của mình, sau khi con gái của Lý Hoành được tái sinh, cơ thể nhỏ bé này chính là một cái vỏ rỗng, mặc dù là có khí oxi để duy trì sự bất tử, nhưng cũng chỉ là một người thực vật.
Tình huống như vậy, tự nhiên khiến hai vợ chồng cảm thấy trong lòng rất nặng nề, vô cùng đau đớn.
"Đạo trưởng, không cách nào giúp cô bé này sao? " Tiền Tuyết Như yếu ớt hỏi.
Trần Hạo nhìn nàng, ánh mắt có hơi ngạc nhiên: "Ngươi là một cương thi, cũng tốt bụng như vậy à?"
Tiền Tuyết Như nghẹn lời.
Nói tới, chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Kể từ khi hợp nhất với người phụ nữ này, cô đã thay đổi quá nhiều.
Từ lần hút máu trước, cho đến thời điểm hiện tại chấp nhận thức ăn của con người, dù là có xúc động muốn hút máu, cô cũng sẽ chọn cái này từ cái khác, mà đôi khi cô sẽ không nhịn được làm nóng máu, sau đó cho thêm ít đường, rồi mới có thể uống nó.
Lúc này, đột nhiên bắt đầu sinh ra lòng thương hại đối với cô bé, sau khi bị Trần Hạo hỏi, Tiền Tuyết Như cũng có chút mờ mịt.
Mình, còn có tính là cương thi hay không a!
"Nhưng không phải là không thể giúp cô bé, chỉ là, có hơi khó khăn." Trần Hạo nghiêm túc nói.
Tiền Tuyết Như tò mò hỏi: "Nói thế nào?"
Trần Hạo nói: "Cô bé này là bị ác linh đoạt xá, bản thân không có linh hồn chủ, hiện tại được ác linh độ, có nghĩa là nghiệp quả trên người đã bị loại bỏ, thể xác sẽ không bị liên lụy gì, dù bị đoạt xá, cũng sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là đối tượng đoạt xá phải là một cô bé bằng tuổi, hơn nữa phải là người vừa mới chết không lâu, sinh khí chưa tuyệt, nếu không sẽ bị bài xích, làm không tốt thì thể xác của cô bé này không thể sống sót."
Tiền Tuyết Như im lặng.
Tìm linh hồn không khó, chỉ là linh hồn của cô bé cùng tuổi kia, thật sự tìm khó khăn hơn rất nhiều.
Trần Hạo đang định nói tiếp, đột nhiên kinh nghi một tiếng, xoay người nhìn tòa nhà đối diện.
Tiền Tuyết Như cũng nhìn sang, sau đó đôi mắt mở to: "A, bên kia có người sắp chết rồi, ừm, vẫn là một cô bé."
Nói xong, Tiền Tuyết Như nhìn Trần Hạo, rồi nhìn cô bé đang nằm trên giường trong phòng bệnh, nhất thời im lặng.
Đây có phải là, cũng quá trùng hợp rồi.
Trần Hạo nhìn một lát, đột nhiên cười nói: "Trời không tuyệt đường người, nhân quả tuần hoàn. Đi, chúng ta đi qua xem xem."
Năm sáu phút sau, Trần Hạo đến tòa nhà đối diện.
Đây là một phòng cấp cứu, có một ông lão đứng ở ngoài cửa, mặt mũi nhăn nheo, ánh mắt tuyệt vọng.
Lúc Trần Hạo đến, vừa vặn sinh mệnh của cô bé trong phòng cấp cứu, vẽ dấu một chấm tròn, một sợi linh hồn, bay ra khỏi cơ thể.
Sau đó, bác sĩ đi ra, lắc đầu với ông lão, rồi xoay người đi.
Ông lão ngồi phịch trên ghế, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Trần Hạo không nói gì, đưa tay vươn tới phòng cấp cứu, linh hồn nhỏ bé ở bên trong bay ra, trôi nổi bên cạnh hắn.
Cô bé thịt đô đô, nhìn rất đáng yêu, còn quấn lấy Trần Hạo, dường như có thể cảm nhận được ý tốt của Trần Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, đôi mắt híp lại tới nỗi không thấy mắt.
Trần Hạo mỉm cười chỉ chỉ ông lão.
Cô bé liền nhìn sang, sau đó không cười nữa, trên mặt xuất hiện nét buồn bã.
Môi của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, không có âm thanh.
Nhưng cô bé kia lại tỏ ra ngạc nhiên, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng gật gật đầu.
Trần Hạo cười, tay nắm pháp quyết, một ánh sáng đạo pháp ban phước sáng lên trên người cô bé.
Thân ảnh của cô bé chuyển động, xuất hiện trước mặt ông lão.
Ông lão đang buồn bã, nhìn thấy cô bé ở trước mặt, lập tức sững sờ, dụi dụi mắt, sau khi nhìn kỹ, đại hỉ đứng dậy muốn ôm lấy, thế nhưng lại xuyên qua cơ thể của cô bé.
Cô bé lắc đầu, giải thích cho ông lão.
Một lúc sau, ông lão nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp, rồi nhìn về phía Trần Hạo đứng một bên mỉm cười. Cuối cùng gật đầu nhẹ.
Cô bé reo hò một tiếng, sau đó dẫn đầu đến khoa nội trú.
Không bao lâu sau, nhóm người đã tới phòng bệnh của con gái Đổng Tài Tuấn ở khu nội trú.
Khi nhìn thấy Đổng Tài Tuấn, trong mắt của ông lão hiển lên vẻ phức tạp, thở dài nói: "Đây đều là mệnh a, trong một vụ kiện năm đó, luật sư Đổng đã giúp chúng ta. Nhận được khoản bồi thường hơn mười mấy vạn để giúp Tình Tình vượt qua căn bệnh đầu tiên, không nghĩ tới hôm nay Tình Tình không chịu được, lại muốn trở thành con gái của hắn."...