"Sao thế? Có lời gì muốn nói với hắn hả?" Trần Hạo hỏi.
"Không cần đâu ông chủ, qua tai nạn này… Không đúng, trải qua phúc duyên lần này, duyên phận giữa ta và hắn coi như hết, hắn giúp ta làm lại một đời, có điều những năm qua cứu hắn mấy lần cũng coi như đã trả lại ân tình, về sau, chân trời góc biển, mọi người đều tốt lành." Lái xe không mặt thở dài một tiếng.
Lúc nói chuyện với Trần Hạo thì tám bậy tám bạ, thay đổi thất thường, nhưng lúc đối mặt với Diêu Phong lại bộc lộ bản tính thật.
Bất kể như thế nào, ơn sinh ra, lại thêm mấy chục năm làm bạn, không có khả năng không có tí cảm tình nào.
Trần Hạo cười nói: "Vậy cũng tốt, giờ chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Trần Hạo phất tay, xe tang biến lại như cũ, sau đó Trần Hạo dẫn theo mèo đen và gà trống lên xe.
Lái xe không mặt cuối cùng nhìn thoáng qua Diêu Phong, quay người lái xe, đột ngột bắn thẳng ra ngoài, tốc độ cực nhanh, nhìn giống như bay sát mặt đất.
Trần Hạo ngồi trên một ghế trống, quay đầu liếc nhìn đám quỷ nhỏ.
Tuổi của bọn chúng không lớn, chỉ tầm sáu bảy tuổi, vẫn mặc đồng phục trên người, túi sách nhỏ đặt bên cạnh, tư thế rất ngay ngắn.
Chẳng qua mỗi quỷ nhỏ này đểu có vẻ mặt đờ đẫn, mắt dại ra không chút ánh sáng.
Trên người bọn chúng có một tầng lưu quang vô hình.
Lưu quang này đem lại ấm áp và an tâm, bảo vệ đám quỷ nhỏ không bị xâm hại, nhưng cũng khiến chúng không thể thoát ly, bị áp chế tại chỗ.
Trần Hạo quan sát một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu khôi phục pháp lực.
Năm mươi năm pháp lực ban phước khai quang, mặc dù khiến xe tang biến hóa rất lớn nhưng vẫn không thể gọi dậy những đứa nhóc đáng thương kia.
Triệu điểm thiện niệm là một lớp vỏ kiên cố không cách nào phá vỡ.
Thời gian quý giá nhất, cũng không đáng tiền nhất, âm thầm biến mất trong vô hình.
Một đêm yên ổn, tay lái xe không mặt điều khiển xe tang, trèo đèo lội suối, cưỡi sóng qua sông, chẳng biết đã rời xa thủ đô từ lúc nào.
Chờ đến hừng đông, lái xe không mặt vẫn chưa ngừng lại mà cứ tiếp tục tiến lên cực nhanh.
Điểm quỷ dị chính là, ánh mặt trời bao trùm lên xe tang nhưng không gây ra chút thương tổn nào.
Bên ngoài xe tang có một tầng ánh sáng lưu động, ánh sáng này tựa như âm khí chuyển hóa thành, nhưng không sợ ánh nắng, khiến toàn bộ tia nắng chiếu xuống bị dội ngược ra ngoài.
Lái xe không mặt điều khiển xe tang không mấy hiếm lạ.
Hắn ta hòa cùng một thể với xe tang, biết rõ năng lực phước lành khai quang trên xe, ánh sáng phản xạ này có thể loại bỏ khí dương, không sợ ánh nắng, có thể xuất hiện vào ban ngày, vô cùng kỳ diệu!
"Trời sáng rồi hả?"
Cảm giác được ánh sáng, Trần Hạo mở mắt, vươn vai.
Vất vả tu một đêm, pháp lực khôi phục hơn phân nửa, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hẳn.
"Ông chủ tỉnh rồi à, có đói bụng không? Phía trước có một trấn nhỏ, nếu ngài muốn ăn cơm ta sẽ lái xe qua đó." Lái xe không mặt vội vàng nịnh nọt nói.
Trần Hạo cười đáp: "Ta nói không được... ừm, ngươi có thể có chút tiền đồ được không? Trước đó ngươi còn dám lừa ta, sao bây giờ lại sợ sệt thế? Ngươi thế này còn tu Thần đạo được không?"
Lái xe không mặt bảo: "Ông chủ à, coi ngài nói kìa, ta..."
"Nói lời thật lòng." Trần Hạo cắt ngang.
Lái xe không mặt đáp: "Mịa nó, ta bị xe khống chế, xe thì bị ngươi khống chế, ngươi muốn ông đây làm thế nào? Ta cũng rất tuyệt vọng có được hay không?"
Trần Hạo nhịn không được cười lên: "Đạo hữu à, mặc dù quen biết không lâu nhưng đã là người tu hành, cảm giác vô cùng nhạy bén, ngươi nói thử xem ta là người như thế nào?"
Lái xe không mặt im lặng một lát rồi nói: "Ngươi không phải là người xấu."
Trần Hạo cười bảo: "Ngươi nói như vậy, cũng ngầm ý nói ta không phải là người tốt đúng không? Được rồi, ta thừa nhận, mặc dù ta không làm chuyện xấu nhưng cũng chẳng phải người lương thiện gì, chí ít trong tay ta đã có không ít mạng người, dính tới máu ngươi. Có điều ta không hối hận, không thẹn với đạo tâm. Được rồi đạo hữu à, ta hỏi ngươi một vấn đề này, ngươi có biết Phật và Đạo khác nhau như thế nào không?"
Lái xe không mặt đáp: "Một cái là trú thế tu hành, một cái là thế ngoại tiêu dao."
Trần Hạo bảo: "Một điểm đại khái, ta cảm thấy điểm khác nhau giữa hai bên là, Phật môn cầu kiếp sau, Đạo môn cầu bất tử. Ta tu hành đại đạo, truy cầu vĩnh hằng, tự nhiên rất trân quý mạng nhỏ của mình, cũng càng trân quý đạo tâm, mọi chuyện đều lấy bản tâm làm chuẩn. Ngươi có thể nhìn ra ta không phải người xấu, cớ gì phải làm bộ làm tịch?"
Lái xe không mặt hỏi: "Ý của ngươi là sau này ta có thể tùy thích, làm gì cũng được hả?"
Trần Hạo đáp: "Đạo hữu có nhìn thấy con mèo và gà kia không? Bọn chúng là linh sủng ta nuôi, nhưng với ta mà nói, chúng chính là đạo hữu của ta, con đường tu hành, kết bạn tiến lên. Ngươi ngoài ý muốn đi đến nước này, ta cũng hết cách, chỉ có thể dùng phép khai quang tiếp tục ban phước lành, tương lai như thế nào ta không kết luận trước được, nhưng ta tuyệt đối không xem thường bất kỳ một đạo hữu nào có duyên tu hành với ta, đây là bản tâm."
Lái xe không mặt im lặng không nói gì.
Trần Hạo cười cười, hắn không nhiều lời nữa mà nói sang chuyện khác: "Được rồi, đến trấn nhỏ phía trước đi, ăn sáng."
Lái xe không mặt không nói lời nào, yên lặng chuyển hướng, tiến về trấn nhỏ.
Chiếc xe lao vùn vụt đi, vừa đến gần trấn nhỏ thì đột nhiên có một xe khác từ bên cạnh lái tới, nhập vào làn xe, cùng nhau tiến lên.
Đây cũng là một chiếc xe trường học, trên xe ngồi đầy một đám trẻ nhỏ, vui vẻ tươi cười.
Đó chỉ là một xe phổ thông, chẳng qua ánh mắt Trần Hạo đột nhiên khẽ động, hắn nhìn một bé quỷ mập mạp trong xe.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Hạo cảm giác nó bỗng nhiên nhúc nhích.
"Ồ! Sức mạnh của suy nghĩa tốt đẹp xuất hiện dao động!"
Lúc này, người lái xe không mặt ngạc nhiên mở miệng.
Trần Hạo híp mắt lại.
Cảm giác không sai, nhóc quỷ béo này thật sự đang di chuyển! Nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ là...
Trần Hạo hơi trầm ngâm nhìn về phía xe buýt trường đang chạy song song.
Hai chiếc xe đi cạnh nhau, tiếp tục tiến về phía trước, và nhanh chóng đi vào thị trấn nhỏ.
Trần Hạo muốn người lái xe không mặt cùng xe buýt trường học đi vào một trường tiểu học.
Đến đây, tiếng người xôn xao và học sinh càng nhiều.
Trần Hạo cẩn thận quan sát mười con quỷ nhỏ trong xe, quả nhiên, không chỉ có nhóc quỷ béo nhúc nhích mà còn có mấy tên quỷ nhỏ cũng không ổn định.
Phát hiện này khiến Trần Hạo bật cười.
Có vẻ như vấn đề của chiếc xe tang này không khó giải quyết, chỉ là không tìm được biện pháp.
Nếu không đánh bại được từ bên ngoài, vậy thì làm tan rã từ bên trong!
"Ông chủ..."
"Gọi ta là đạo hữu đi." Trần Hạo nhìn người lái xe không mặt một cách nghiêm túc.
Người lái xe không mặt im lặng một lát và mở miệng nói: "Đạo hữu, vừa rồi sức mạnh của suy nghĩ tốt đẹp đã thay đổi mạnh mẽ hơn nữa, hình như, đám quỷ nhỏ sắp thức tỉnh."
Trần Hạo nói: "Tôi cũng phát hiện, xem ra muốn cứu những tên nhóc này thì điều cần thiết không phải là phá hỏng xe tang, mà hãy để chúng tự đi ra khỏi sự bảo vệ từ bên trong, như vậy thì chúng mới có thể thoát ra được.
Nói xong, Trần Hạo dừng một chút và nói tiếp: "Chúng ta sẽ ở lại thị trấn nhỏ này một thời gian để xem hiệu quả. Nếu không được, chúng ta sẽ đến một thị trấn lớn hơn với trường học có nhiều học sinh hơn."
"Đạo hữu quyết định là được."