Nhìn kĩ, sắc mặt Trần Hạo thay đổi, vội vàng chạy tới.
Đến gần, Trần Hạo liền thấy một con mèo nằm trên mặt đất.
Đó là một con mèo vàng, nhìn rất xinh đẹp, chẳng qua lúc này mèo vàng đã chết, phần bụng có một cái lỗ lớn.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra là ông già người nước ngoài làm, ông ta cưỡng ép bắt linh chủng, đương nhiên cũng sẽ làm hại mẹ của nó.
Cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
Ong!
Linh khí trong suốt bay xuống, quấn quanh thi thể của mèo vàng, dần dần, một ánh sáng của hồn phách cũng từ người con mèo vàng bay lên, hai luồng ánh sáng quấn lấy nhau, bay về phía Trần Hạo.
Trần Hạo suy nghĩ gì đó, lấy mèo con đặt trong tay.
Mèo con vẫn không mở nổi mắt, nằm sấp không đứng dậy nổi, miệng lại mấp máy, như muốn ăn gì đó.
Linh khí trong suốt và hồn phách của mèo vàng quấn quanh mèo con bay vài vòng, liền chậm rãi bay lên, sau đó chậm rãi hóa thành linh quang tản đi.
Sau đó âm thanh hệ thống vang lên.
Leng keng: Linh Miêu Bối Bối, oan hồn 27 ngày, hoàn thành nguyện vọng khi chết, phần thưởng một mạng.
Hệ thống dứt tiếng, Trần Hạo liền cảm nhận được trong cơ thể có nhiều hơn thứ gì đó, sau đó một thông tin hiện lên trong đầu.
Suy tư một lát, hai mắt Trần Hạo sáng lên.
Lần này, kiếm được lời lớn rồi.
Phần thưởng một mạng, cũng không phải giống như hắn nghĩ, sống lâu hơn một lần hay là được hồi sinh một lần, mà là một thứ để bảo vệ cơ thể, có thể giúp Trần Hạo ngăn cản một cú khiến hắn chết, hoặc là một lần nguyền rủa khó giải quyết.
Cái này cũng tương đương là có thêm một mạng.
Dù sao giới tu hành nhiều phát thuật kì lạ, biến hóa không ngừng, ai biết sẽ xuất hiện năng lực khó hiểu nào, nếu như sau này một ngày nào đó gặp phải, một mạng này chính là thứ bảo vệ mạng sống.
Trong lòng vui vẻ, Trần Hạo lại nhìn về phía mèo con trong lòng bàn tay, suy ngẫm một lát, trong lòng đã có quyết định.
Sau đó Trần Hạo lấy thi thể của mèo vàng, bắt đầu quan sát gốc rễ của trận pháp ma linh này.
Hoa văn ở giữa sảnh lớn chính là gốc rễ, trong này có dấu vết của trận pháp, cũng có thứ Trần Hạo xem không hiểu, có lẽ là ma pháp trận.
Hai loại kết hợp, cộng với sức mạnh của đất, lại hội tụ các loại sức mạnh rời rạc của ánh trắng và trời đất, tạo thành một quỹ đạo huyền diệu, có thể bộc phát sức mạnh khủng khiếp.
Vẫn là Tiểu Hoàng làm việc rất tốt, nếu như để ông già người nước ngoài phát huy toàn bộ sức mạnh của trận pháp ma linh này, không chỉ họ phải chịu uy hiếp bởi cái chết, mà cả vùng núi thậm chí mấy chục km xung quanh, cũng gặp phải tai họa đáng sợ.
Chưa nói đến cách làm người của ông già người nước ngoài này, chỉ riêng thiên phú thì rất lợi hại! Có thể tạo ra một trận pháp đáng sợ như vậy!
Lúc đang cảm thán, gà trống biến thành người đàn ông cường tráng đi tới, cầm một thứ trong tay: "Hạo ca, ngươi nhìn xem, ta lại tìm thấy một thứ, dường như không đơn giản."
Trần Hạo nhìn lại, phát hiện thứ gà trống cầm trong tay là một quyển sách.
Quyển sách này màu đen, không quá dày, nhưng mà khá lớn.
Thần kỳ nhất chính là, phía trên quyển sách này, tản ra một hơi thở mạnh mẽ.
Trần Hạo hơi ngạc nhiên, kết quả lúc xem thử, phát hiện bìa đen trên sách viết chữ tiếng Anh, Trần Hạo sớm đã đem tiếng Anh trả lại cho giáo viên nên xem không hiểu.
Nhưng mà con số dưới góc phải cuốn sách, Trần Hạo nhìn vẫn có thể hiểu.
Đó là số 5!
Nhưng con số này có ý nghĩa gì, thì Trần Hạo không hiểu.
Sau đó Trần Hạo muốn lật ra xem, nhưng khiến hắn câm nín chính là cuốn sách nhìn qua chỉ mới khoảng mười năm, mà không lật được.
Trần Hạo không tin những thứ kì lạ, pháp lực ẩn trong tay, cưỡng ép mở ra, nhưng pháp lực xâm nhập, lại im hơi bặt tiếng, giống như bị chiếm đoạt vậy.
Trần Hạo kinh ngạc.
Thứ đồ chơi này, thật tà môn!
"Hạo ca, vừa rồi ta đã thử, nó giống như truyền lại một tín hiệu nào đó, phải dùng tâm để cảm nhận." Gà trống nói.
Trần Hạo ngưng thần, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên, một tiếng nói vang ở bên tai, nó là một loại ngôn ngữ rất cổ quái, Trần Hạo nghe không hiểu, nhưng lại hiểu ý trong lời nói, nó muốn ký một khế ước gì đó, thờ phụng thứ gì đó!
Với ý chí đạo tâm của Trần Hạo, vậy mà tâm trạng lại hơi lung lay, lúc này Trần Hạo biến sắc, trực tiếp thu quyển sách bìa đen vào Tụ Lý Càn Khôn.
Thật là một thứ tà môn, lai lịch của thứ này sợ là không bình thường, cứ lấy về trước rồi tính.
Sau đó gà trống và mèo đen tiếp tục tìm kiếm xung quanh, mà Trần Hạo cũng nghiên cứu trận pháp ma linh.
Cuối cùng Trần Hạo cũng lục ra một quy luật từ bên trong hoa văn phức tạp của trận pháp, sau đó ánh mắt nhìn về phía mấy viên linh thạch.
Sau khi suy nghĩ một chút, trong nháy mắt, Trần Hạo trực tiếp búng ngón tay, một lôi quang lên trên linh thạch, nháy mắt linh thạch vỡ ra thành từng mảnh.
Sau đó sức mạnh dẫn dắt trận văn trở nên tán loạn, sức mạnh của đất chảy trở về, sức mạnh ánh trăng và các sức mạnh tạp nham khác được tích tụ cũng trở nên hỗn loạn.
Đầu tiên Trần Hạo cảm thấy vui mừng, sau đó sắc mặt biến đổi, hắn phất tay thu bệ đá hàn ngọc, sau đó gọi mèo đen và gà trống, nhanh chóng xông ra ngoài.
Ra ngoài trang viên, Trần Hạo lên xe, kêu lái xe không mặt nhanh chóng rời đi.
Lái xe không mặt không cần Trần Hạo nhắc nhở, đã cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đang bộc phát, nào dám do dự, điều khiển xe tang, vọt thẳng ra ngoài trang viên.
Chưa chạy được bao xa, dưới đất đột nhiên rung lên, sau đó toàn bộ trang viên bùm một cái, biến thành đống phế thải. Một cỗ sức mạnh sôi trào, đang gào thét thoát ra, như biển gầm, chặt đứt cây cối xung quanh, đá núi bay tán loạn, cỏ cây nát tan.
Xe tang chưa chạy bao xa cũng bị cỗ sức mạnh này đẩy bay.
Lái xe không mặt không hề hoang mang, điều khiển xe tang, mượn sức mạnh, một lần liền cách xa khỏi đó mấy km.
Rơi xuống một chỗ đất trống, lúc này lái xe không mặt mới nó: "Mẹ nó, đạo hữu người làm gì vậy? Sao có sức mạnh kinh khủng như vậy bộc phát?"
Trần Hạo nói: "Đây chính là sức mạnh gốc rễ của cái màn sáng mà người đã khinh thường kia."
Lái xe không mặt im lặng.
Ông già người nước ngoài hừ lạnh nói: "Không ngờ các người tìm được nhược điểm của trận pháp ma linh nhanh như vậy, đáng tiếc ta bị các người bắt giữ, nếu không ta sẽ sử dụng sát chiêu mạnh nhất của trận pháp ma linh là ma linh cắn giết, không kẻ nào trong các người sống sót được."
"Biết người lợi hại rồi, không cần đắc ý, dù sao người càng lợi hại càng đáng tiền, đừng đợi chút nữa lúc gặp người bán lại giả ngu là được." Trần Hạo mỉm cười nói.
Ông già người nước ngoài: "..."
"Cuối cùng người muốn thế nào? Người phá hủy kế hoạch của ta, ta sống không được bao lâu nữa!"
"Không sao, linh hồn vẫn đáng tiền."
"Ta có thể tự giải thoát cho linh hồn, người cũng không chiếm được thứ gì."
"Thật sao? Vậy người tự sát trước, rồi lại tự giải thoát, để xem trước khi người chết ta có thể lấy được thứ ta muốn từ trong trí nhớ của người không."
"Đạo hữu, người thắng rồi."
"Ồ, trước đó ai còn dõng dạc, nói đạo lý cá lớn nuốt cá bé a. Sao vậy, đạo lý này không thích hợp đặt trên người người sao?"
Ông già người nước ngoài im lặng không nói.
"Trời gây nghiệt, nhưng mà tự gây nghiệt, không thể sống. Những gì người nợ Trung Hoa, vẫn phải từ từ trả lại, về phần sau này thế nào, phải xem tạo hóa của người rồi." Một câu của Trần Hạo kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau đó lúc trời dần sáng, mặt trời mọc hướng đông, xe tang về tới cơ sở nghiên cứu thần quái.
Vừa tới cửa nhà cảnh sát trung niên Tống Nguyên, liền có một người chạy tới, vô cùng đáng thương nhìn Trần Hạo, đầy mặt khẩn cầu. Đó chính là ông lão đã bị cậu bé mập lúc tức giận, điều khiển sức mạnh khống chế suy nghĩ khiến ông ta học tiếng chó sủa.