Khi thấy Trần Hạo, ông lão không dám mở miệng, ông ta mà mở miệng chính là tiếng chó sủa gâu gâu gâu, chưa nói tới thân phận tu sĩ, ông ta đã lớn tuổi như vậy, lại sủa tiếng chó, về sau không còn mặt mũi ra ngoài nữa.
Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu, có việc gì sao?"
Ông lão thiếu chút nữa lên tiếng, sau đó khoa tay múa chân, ánh mắt nhìn vào trong xe, mang theo kính sợ và thỉnh cầu.
Trần Hạo ra vẻ giật mình, nói: "Đạo hữu không nên gấp gáp, trẻ con đùa giỡn, vấn đề này của người không lớn, cũng chỉ mất mấy ngày, sau đó sẽ tự động hồi phục."
Ông lão nghi ngờ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói: "Nói vậy rồi, tin hay không tùy người."
Nói xong, Trần Hạo dẫn ông già người nước ngoài vào trong sân.
Trong sân yên tĩnh, Tống Nguyên nghe thấy tiếng động bên ngoài, thay quần áo bình thường đi ra, nhìn thấy ông già người nước ngoài bên cạnh Trần Hạo, lập tức sửng sốt, kinh ngạc nói: "Đạo hữu, đêm nay người chạy đi đâu vậy? Vị này là?"
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Đây là chiến lợi phẩm của ta, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, nên muốn giao dịch, không biết đạo hữu có hứng thú hay không?"
Tống Nguyên dở khóc dở cười: "Đạo hữu, đây là người, sao có thể giao dịch, ngươi đây là..."
Trần Hạo nói: "Hắn là người tu luyện tà đạo, tuổi thọ không còn nhiều, âm mưu muốn cướp linh chủng, kéo dài tuổi thọ của mình, khoan nói đến cái này đã. Ông già này hiểu biết về trận pháp, kết hợp Trung Tây, tự tạo ra một trận pháp cổ quái, có thể so với thần thông, ta cảm thấy đối với bộ nghiên cứu mà nói, đây là một đối tượng đáng giá để nghiên cứu (bóc lột)."
Hai mắt Tống Nguyên sáng lên.
Nói thật, đối với bộ nghiên cứu mà nói, loại phương pháp tu hành được chào đón nhất chính là trận pháp.
Bởi vì trận pháp thuận lợi cho việc nghiên cứu nhất, cũng dễ dàng chuyển đổi nhất.
Tuy nhiên dù động lòng, Tống Nguyên không vội vàng đồng ý.
Dù sao mua bán con người, trong xã hội hiện đại này quá không có nhân đạo.
Giống như nhìn ra lo lắng của Tống Nguyên, Trần Hạo nói: "Đạo hữu, đây không phải là mua bán, đây chỉ là một khoản thu phí mà thôi, ông già này là người nước ngoài, lại học trộm phương pháp tu luyện của Trung Quốc ta, tu hành có thành tựu không muốn báo đáp còn chưa nói, lại còn làm mưa làm gió ở Trung Quốc, đây không phải lấy oán báo ơn sao. Trung Quốc chúng ta là một nước coi trọng lễ nghi, không làm những việc giết người bịt miệng, nhưng ông ta đã ăn của chúng ta thì cũng phải dốc sức cho chúng ta, trả lại cho chúng ta, đã học được rồi, đương nhiên cũng phải trả lại, đợi đến khi ông ta trả hết, thì không còn thiếu nợ lân nhau."
Lúc này Tống Nguyên nghiêm túc nói: "Lời này có lý, Trung QUốc chúng ta coi trọng truyền thừa, đệ tử truyền thừa vi phạm môn quy, vậy phải lấy lại những thứ được truyền thừa, ừm, đạo hữu muốn giao dịch thứ gì?"
Trần Hạo cười nói: "Cứ tùy ý đi, ta tin đạo hữu sẽ không để cho ta chịu thiệt thòi."
Tống Nguyên dở khóc dở cười: "Được, đạo hữu có thể giao Lỗ Nhã Quân cho bộ nghiên cứu, đây là ân tình, ta tin những cấp trên của bộ nghiên cứu chắc chắn sẽ nhớ ân tình này, ta sẽ báo cáo lên, để xem phía trên nói thế nào."
Trần Hạo nói: "Được, có điều ông già này chỉ là hàng tặng kèm thôi, không đáng giá lắm, ở chỗ ta còn có một linh vật, không biết bộ nghiên cứu có hứng thú hay không?"
Tống Nguyên sửng sốt: "Linh vật gì?"
Trần Hạo lấy mèo con ra, sắc mặt nghiêm túc nói: "Chính là nó, đây là Huyền Miêu Linh, linh tính rất mạnh, sức mạnh tiềm ẩn không nhỏ, chẳng qua hiện tại ta phải chăm sóc tới mấy linh chủng, sợ không thể quan tâm nó, giao cho người bình thường, cũng sẽ kéo dài sự tu hành của nó, bộ nghiên cứu trâu bò như vậy, chắc chắn không ít tài nguyên, nếu có hứng thú, ta có thể tặng cho các ngươi."
Tống Nguyên hít một hơi khí lạnh: "Cửu Mệnh Miêu! Đây là chủng loại hiếm a, không phải nói đã tuyệt chủng sao! Đạo hữu tìm thấy ở đâu?"
Trần Hạo nói: "Ta cũng chỉ là trùng hợp mà gặp được, nhưng lại không có nhiều tinh lực để chăm sóc nó."
Tống Nguyên nhìn về phía Trần Hạo, nghi ngờ nói: "Cho dù không thể chăm sóc, cũng có thể giao dịch chứ, linh chủng thế này, ta tin bất kì đạo môn nào cũng sẽ muốn.
Trần Hạo lắc đầu: "Ta đã cân nhắc, nhưng hiện tại đạo môn suy thoái, có thể giữ cho truyền thừa không biến mất đã rất khó khăn, muốn bồi dưỡng linh chủng, chỉ sợ có lòng nhưng không có sức. Tuy nhien bộ nghiên cứu thì khác, các người là bộ phận trong ban ngành liên quan, có chỗ dựa là quốc gia, tài nguyên rất nhiều, nhưng các người chỉ thiếu duy nhất sức chiến đấu cấp cao, Huyền Miêu này mặc dù lớn chậm, nhưng sức mạnh tiềm ẩn trong tương lai rất lớn, đáng giá bồi dưỡng, nên các người cũng sẽ bỏ ra công sức nhiều hơn. Ta từng giao dịch với cha của nó, được lợi cao, cho nên phải cân nhắc tỉ mỉ giúp nó."
Tống Nguyên nói: "Ngươi chắc chắn là tặng, không phải giao dịch?"
Trần Hạo cười nói: "Đương nhiên là tặng, Huyền Miêu này tốt xấu cũng là linh chủng của Trung Hoa chúng ta, nhỏ nhắn thuần khiết, sao có thể dùng để mua bán, nhưng mà ta tặng cho các ngươi, cũng không phải không có yêu cầu, ta cần người đứng đầu bộ nghiên cứu của các người cam đoan với ta, không được làm việc gì quá đáng với linh chủng này, phải ra sức bồi dưỡng."
Mặt Tống Nguyên nghiêm túc lên: "Đạo hữu cao thượng, chỉ với điểm này, ta đã có thể cam đoan với người, đối với linh chủng, đãi ngộ của bộ nghiên cứu với chúng cũng rất cao, linh chủng Yêu Lang trước đó, chúng tôi muốn có một con, cũng không biết lúc nào có thể gặp được, hiện tại gặp được một Huyền Miêu, các cấp trên của bộ nghiên cứu chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Nói xong, Tống Nguyên nói: "Được rồi, đạo hữu chờ một lát, ta đi hỏi xem."
Nói xong, Tống Nguyên lại trở về phòng lần nữa.
Trần Hạo cười, ném ông già người nước ngoài sang một bên, bản thân thì quan sát xung quanh.
Không lâu sau, Tống Nguyên đi ra, có chút kích động: "Đạo hữu, báo cho người một tin tốt, một phó bộ trưởng cấp bậc đại lão của bộ nghiên cứu sẽ tới để giao dịch với đạo hữu, bởi vì những thứ người cung cấp cho bộ nghiên cứu đều có giá trị rất cao, ngài ấy kêu ta nói cho người, họ đã chuẩn bị vài vật phẩm nghiên cứu tuyệt mật của bộ nghiên cứu, cho dù bên ban ngành liên quan không có chuẩn bị, cũng để đạo hữu tùy ý lựa chọn."
Trần Hạo kinh ngạc nói: "Hào phóng như vậy?"
Tống Nguyên cười nói: "Đạo hữu, không sợ nói cho ngươi, bộ nghiên cứu chúng ta trực thuộc trực tiếp quốc gia, sự tồn tại của chúng ta, chính là để quốc gia trở nên mạnh hơn, trước khi vào bộ nghiên cứu, chúng ta sẽ có một lời hứa không chính thức, nhưng mỗi người chúng ta đều nhớ kĩ trong lòng, luôn nhắc nhở bản thân, khi còn sống, có thể thấy Trung Quốc làm chủ thiên hạ, cầm quyền tứ phương. Cho nên chúng ta không quan tâm được mất thứ gì, đồ vật nghiên cứu ra, cũng chỉ là hiện tại, thứ chúng ta muốn là tương lai, những gì chưa được nghiên cứu mới là mạnh nhất."
Trần Hạo dâng lên lòng tôn kính.
Đây mới là tinh thần nghiên cứu khoa học hướng tới những điều cao cả.
Có một bộ môn như vậy ở đây, sợ gì tương lai Trung Quốc không mạnh!
"Được, vậy ta sẽ ngồi yên chờ vị tiền bối này đại giá quang lâm." Trần Hạo cười nói.
Tống Nguyên cười nói: "Nhắc nhở đạo hữu một chút, bộ nghiên cứu không giống với ban ngành liên quan, không luận tu vi cao thấp, thứ chúng ta có chính là bộ óc, là trí thông minh, là chiều sâu nghiên cứu, cho nên đại lão bộ môn chúng ta, đa số tu vì đều không cao, người gọi ngài ấy là tiền bối, sợ đại lão sẽ không quen."
Trần Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng đúng, cá và chân gấu không thể cùng có một lúc, một lòng thành tâm nghiên cứu, đương nhiên sẽ trì hoãn việc tu hành, vì quốc gia, các người cũng đã hi sinh rất nhiều a. Theo đuổi đại đạo, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi, trăm sông đổ về một biển mà."
Nói xong, trong lòng Trần Hạo hơi xúc động, có một ý nghĩ to gan.