Khóe miệng Trần Hạo giật một cái khi nhìn thấy thiếu niên. Hắn không thể nói lời nào.
Không còn cách khác.
Thiếu niên này chính là người tổng Nguyên bảo chuyên môn đi tìm đường chết. Trước bị Ngưu Bảo Bảo nện cho chết khiếp, mới có mấy hôm con hàng này đã chạy tới đây rồi?
Haha, tinh thần tìm đường chết này khiến hắn cảm thấy khâm phục.
"Đại ca! Ngươi giúp ta đi!"
Trong lúc Trần Hạo đang nghĩ cách đuổi con hàng này đi, thì người thiếu niên với tướng mạo thê thảm khi chết đột nhiên quỳ xuống cầu xin giúp đỡ.
Trần Hạo bị bất ngờ, hắn nghi hoặc nhìn thiếu niên.
Thằng nhóc này tính chơi trò gì mới à?
"Chuyện gì? Nói cho ta nghe." Trần Hạo hỏi.
Thiếu niên vội vàng nói: "Cha mẹ ta muốn ly hôn nhưng cả hai đều đùn đẩy trách nhiệm nuôi muội muội ta. Xin đại ca giúp đỡ tìm người chăm sóc muội ấy, muội ấy còn nhỏ lắm."
Cậu vừa nói xong thì hệ thống thông báo.
Tinh: Quỷ hồn chết oan một năm bốn tháng Vương Thịnh, hoàn thành ý nguyện, thưởng một năm đạo hạnh.
Nghe thấy hệ thống thông báo nhiệm vụ, Trần Hạo ngẩn cả người.
Chuyện này không phải trò gì mới, không phải vụ chọc ghẹo, mà là thực;
Thằng nhóc này là anh trai tốt đó, còn biết suy nghĩ cho em gái mình như vậy!
Hử, có gì đó sai sai, quỷ hồn chết oan? Chẳng phải thằng nhóc này tự sát sao? Giờ thành chết oan rồi?
Trần Hạo quan sát thiếu niên một lúc rồi nói: "Ngươi nói rõ một chút, đã có chuyện gì xảy ra, để ta xem có thể giúp được hay không."
Vương Thịnh vội vàng kể lại mọi chuyện.
Cha mẹ của Vương Thịnh đều là dân miền núi, biết nhau rất sớm, rồi kết hôn và có con, sống cuộc sống như bao người bình thường khác.
Những người sống như thế thường ít có tình cảm sâu đậm, hầu hết sẽ chấp nhận chịu đựng sống với nhau, nhưng vì vậy chuyện tranh cãi sẽ xảy ra thường xuyên. Cha mẹ Vương Thịnh cũng rơi vào tình huống như thế, cãi nhau nhiều, tình cảm dần mờ nhạt. Điều quan trọng nhất là khi bọn họ đã trải qua cám dỗ của cuộc sống ngoài xã hội thì việc đồng sàng dị mộng là chuyện đương nhiên. Nhưng vì con cái, hai người đành sống cùng nhau.
Sự chịu đựng này như bong bóng căng hơi, vỡ òa khi Vương Thịnh xảy ra chuyện. Cho tới ngày hôm nay, không phải lo lắng cho con trai nữa, hai người lật mặt nhau, cuối cùng tới tình trạng ly hôn.
Ly hôn thì ly hôn đi, chuyện này đâu phải vấn đề, người ta ly hôn đầy ra. Nhưng vấn đề ở chỗ cả hai không muốn nuôi cô con gái mới được mấy tuổi của họ.
Sau khi Vương Thịnh biết, cậu chỉ có thể lo lắng chạy đi tìm Tống Nguyên xin giúp đỡ. Nhưng đúng dịp hôm nay cậu thấy Trần Hạo cùng đám đại nhân vật gặp mặt, ngay cả Tống Nguyên cũng chỉ đứng một bên. Cậu liền chuyển hướng sang Trần Hạo, hy vọng hắn giúp cậu.
Nghe Vương Thịnh nói xong, Trần Hạo thở dài: "Đầu tiên, ta rất thông cảm với muội muội của ngươi, nhưng ta không thể không nói, người ngoài không can thiệp chuyện này được. Giúp muội muội của ngươi kiểu gì cũng không có tác dụng. Muội muội của ngươi còn nhỏ, đầu óc còn đơn thuần, đối với nàng, ba mẹ là quan trọng nhất, ai cũng không sánh được. Ngươi kêu ta giúp thế nào đây?"
Vương Thịnh đáng thương nói: "Ta không muốn ba mẹ ly hôn, không muốn muội muội thành đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi."
Ánh mắt Trần Hạo khẽ đảo, hắn nói: "Nếu biết chuyện này, ngươi tự sát làm gì. Ngươi có biết không, dựa vào lời kể của ngươi, cha mẹ ngươi có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chi cần ngươi không chết, bọn họ sẽ không ly hôn. Vì thế trong chuyện này ngươi cũng phải chịu trách nhiệm."
Vương Thịnh cúi đầu, không nói lời nào.
Trần Hạo đang định nói tiếp thì Vương Thịnh ngẩng đầu, nhìn Trần Hạo nói: "Đại ca, ta tự sát là thật nhưng đó vì bị người ta gài, không phải tự dưng đi chết."
Đôi mắt Thần Hạo lóe sáng, hắn suy nghĩ gì đó nhưng lời nói ra lại khác: "Ý của ngươi là cảnh sát Tống gạ ta? Vậy ngươi nói ngươi chết như nào đi?"
Vương Thịnh nghe xong lắc đầu: "Đại ca đừng hỏi nữa, ta không muốn nói, ta đã chết rồi, không định nhắc lại đâu, giờ ta chỉ lo cho muội muội của ta, nếu đc ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."
Trần Hạo nhìn nhóc con trước mặt, im lặng không nói gì.
Vì sao chết oan mà không đòi minh oan? Đúng là thằng nhóc thích tìm đường chết, mạch não chẳng giống người bình thường.
Tuy nhiên phần thưởng một năm đạo hạnh không phải nhỏ, mà nhiệm vụ này nhìn qua có vẻ khó, nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Trần Hạo nghĩ một lúc đã tìm ra phương pháp, chẳng qua thành công hay khô thì phải thử mới biết.
Sau khi suy nghĩ, Trần Hạo nói: "Cha mẹ ngươi định bao giờ ly hôn?"
Vương Thịnh vội vàng nói: "Ngày mai, mai bọn họ ly hôn xong sẽ để muội muội về sống với nội, nhưng nội lớn tuổi rồi, ở dưới quê nữa, không thể chăm sóc được muội muội."
Trần Hạo cười nói: "Ta có một cách giúp muội muội ngươi, chẳng qua nó hơi lạ một chút. Hiệu quả như nào thì cần thử mới biết được."
Vương Thịnh vui mừng: "Được, chỉ cần đại ca có cách là được, đại ca, cám ơn ngươi."
Trần Hạo nói: "Không cần cám ơn ta bây giờ đâu, chờ thành công rồi nói."
Sau đó, Trần Hạo không định đi nghỉ luôn.
Ngày mai mục tiêu của nhiệm vụ sẽ đi làm thủ tục ly hôn, nên hắn cần giải quyết trong hôm nay, để cha mẹ Vương Thịnh bỏ ý định ly hôn.
Trần Hạo gọi mèo đen và gà trống lên Linh Xa, để Vương Thịnh chỉ đường cho Không Cần Mặt Mũi.
Ở trên xe, một đám tiểu quỷ lượn tới lượn lui nhìn Vương Thịnh với ánh mắt kì quái.
Đặc biệt là Ngưu Bảo Bảo, trước cô bé đã đập hàng này một trận, giờ còn dám tới, thậm chí còn nhờ Trần Hạo giúp đỡ.
Vương Thịnh run lẩy bẩy, không dám ho he do bị Ngưu Bảo Bảo nhìn.
Cô bé đó dù nhỏ con, nhưng có sức mạnh kinh khủng, như một con khủng long bạo chúa dưới hình dáng con người, rất đáng sợ.
Trần Hạo khụ một tiếng, rồi giải thích nguyên nhân, sau đó nói: "Ta không muốn gặp ba mẹ của tiểu tử này đâu, nhưng trẻ con vô tội, cô bé nhỏ như thế mà không có cha mẹ bên cạnh, rất dễ buông bỏ bản thân mình. Vì tương lai của đứa trẻ, chúng ta giúp một chút."
Gà trống tò mò hỏi: "Hạo ca, giúp kiểu gì giờ? Không đánh cha mẹ tiểu tử này được đâu?"
Trần Hạo cười nói: "Không đánh được thì chúng ta sẽ khơi gợi lòng tham của họ."
Gà trống sững sờ, Trần Hạo nhot giọng nói ra kế hoạch của mình.
Vừa nói xong, thì không khí trong Linh Xa sôi nổi hẳn lên, cả đám tiểu quỷ cũng muốn tham gia.
Nhiệm vụ này khá dễ nên Trần Hạo đồng ý, tính toán, hoàn thiện rồi bố trí kế hoạch của mình. Ngay lúc tới cửa nhà Vương Thịnh, một câu chuyện tuyệt vời đã được dựng lên.
Nhà của Vương Thịnh ở tầng ba của khu chung cư cũ.
Vừa mới quan sát thì Trần Hạo nhận ra, cha mẹ Vương Thịnh đều ở nhà, nhưng cả hai đều chia phòng ngủ, trong nhà còn có một cụ già và cô bé sáu bảy tuổi, cả hai ngủ một phòng.
Nhìn thêm một lúc nữa, Trần Hạo bắt đầu phân công việc.
Một lúc sau, cả đám hành động.
Đêm tối yên tĩnh đến kì lạ, người ta chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc đang chuyển động.
Trong khung cảnh tối đen đó, một bóng người ngồi dậy đi ra khỏi giường, bóng đèn đó bật đèn lên, thì ra là một người đàn ông trung niên.
Hắn khó chịu nhìn cửa phòng, tiếng cười lắc lẻ của con nít vang lên.
Đó là tiếng con gái hắn.
Đổ con gái vô dụng, cha mẹ nó sắp ly hôn rồi nó còn vui vẻ như vậy, nuôi bao năm tốn cả gạo!
Hắn không hài lòng, đi ra bên ngoài tới phòng con gái hắn thì thấy cửa phòng không khóa, ánh sáng từ khe hở truyền ra bên ngoài.
Hắn cau mày, tính đi vào mắng con một trận. Nhưng vừa tới gần thì hắn trợn tròn mắt.
Từ khe cửa, hắn không thấy phòng của con gái hắn, mà hắn thấy một cảnh tượng cực kì đẹp đẽ, giống như chốn thần tiên vậy.
Trong khung cảnh đó, đứa con gái của hắn đang mặc một bộ công chúa màu trắng, đẩu đội vương miện màu bàng, trong tay cầm một cây gậy nhỏ từ kim cương, đang ngồi giữa giường nhìn đám động vật quỳ lạy.