Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 652 - Chương 653: 1 Tấn Là Đủ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 653: 1 tấn là đủ

"Còn món đồ thứ hai? Phiền tiền bối giảng giải một chút."

Trần Hạo thể hiện thái độ gì, mà tiếp tục hỏi về vấn đề chính.

Ông lão cười, mở chiếc hộp khác, lấy đồ trong đó ra.

Đó chính là một bình ngọc trắng, không to hơn chén trà bình thường.

Ông lão nói: "Đây là nước Tích Cốc."

Trần Hạo sững sờ, kinh ngạc ông lão trước mặt rồi nói: "Tiền bối, nước mông? Ai lại cần nước trên mông cơ chứ?"

Ông lão dở khóc dở cười: "Tiểu đạo hữu, đây là nước Tích Cốc, cùng loại với đan Tích Cốc, ta không biết đan Tích Cốc ở cổ đại có hiệu quả như nào nhưng khi bộ nghiên cứu thành công loại nước Tích Cốc này, có thể giúp người dùng không cần ăn uống trong vòng ba ngày mà không gây hại gì cho thân thể. Đây là thứ tuyệt vời cho việc bế quan, nhưng vật liệu để tạo nên loại nước này rất đắt nên không thể sản xuất hàng loạt. Hiện tại nó vẫn đang ở trong quá trình cải tiến, một bình này của ta có thể sử dụng trong ba tháng, mỗi lần uống một giọt."

Trần Hạo giật mình, sợ hãi than: "Tiền bối, bộ nghiên cứu của các ngươi thật lợi hại."

Ông lão lắc đầu: "Tiểu đạo hữu quá lời, những thứ này coi như lạ đó nhưng trong Đạo gia đây chỉ là vật bình thường, không có giá trị cao. Vậy mà để tạo ra thứ này lại cần hàng trăm nhân viên ngày đêm nghiên cứu mới phỏng chế được như giờ, ước tính hiệu quả không được tốt cho lắm."

"Vậy là lợi hại rồi, dù sao có rất nhiều đồ ngày xưa bây giờ không còn tồn tại, giờ có vật mô phỏng lại để thay thế thì đây là tin mừng đối với người tu hành." Trần Hạo nghiêm túc nói.

"Vậy vật này có hợp mắt đạo hữu không?" Ông lão cười hỏi.

Trần Hạo lắc đầu: "Không thích."

"Vì sao?" Ông lão hơi ngạc nhiên, nói thật, khi nước Tích này được nghiên cứu thành công, đã có nhiều người biết đến. Chỉ nói riêng trong giới Đạo môn, rất nhiều lão đại lão của các môn phái đã tới bộ nghiên cứu để trao đổi nước Tích Cốc.

Rõ ràng loại này có thể trợ giúp trên con đường tu hành, là thứ các tu sĩ thích nhất, vật mà Trần Hạo bảo không thích?

Trần Hạo tỏ vẻ ghê tởm nói: "Nước Tích Cốc thủy, nước trên mông, nghe đã thấy kinh rồi."

Ông lão: "..."

"Còn món đồ thứ ba?" Trần Hạo nhìn cái hộp lớn nhất.

Ông lão suy tư một lúc rồi mở miệng nói: "Nhức tới món đồ thứ ba này, đây là món đồ ta đắn đo nhất, nếu như đạo hữu không xứng với hy vọng của ta, thì ta sẽ không lấy ra. Nhưng giờ ta nghĩ đạo hữu xứng đáng có được nó."

Nói xong, ông lão mở hộp.

Trần Hạo kinh ngạc nhìn.

Nói nghiêm trọng như thế làm cái quái gì?

Nhưng món đồ để ông lão đó cẩn thận như thế chắc chắn là đồ tốt, Trần Hạo có chút chờ mong.

Ngay sau đó, ông lão mở hộp, Trần Hạo thấy bên trong có rất nhiều linh kiện nhỏ.

Những linh kiện này được sắp xếp gọn gàng, nhưng người ta không thể nhìn ra những thứ này để làm gì.

Trần Hạo không hiểu, ngẩng đầu nhìn ông lão.

Ông lão nói: "Đây là Bạch Hổ số 2."

Trần Hạo bối rối, đang tính hỏi lại thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, trợn mắt rồi thốt lên: "Đm, thứ này là trí tuệ nhân tạo mà!"

Ông lão hơi kinh ngạc: "Tiểu đạo hữu biết thứ này?"

Trần Hạo thấy ông không chối thì phấn khích nói: "Trước đây ta có cơ hội gặp Nguyệt Thỏ, à, chẳng phải thứ này rất khó tìm thấy linh hồn phù hợp sao, sao lại.."

Ông lão giật mình, sau đó cười nói: "Thì ra đạo hữu đã gặp Nguyệt Thỏ, tiểu cô nương đó là linh hồn hoàn hảo nhất để làm pháp hồn. Thực sự rất mạnh. Nhưng Bạch Hổ này không giống Nguyệt Thỏ, nó không có pháp hồn."

Trần Hạo ngạc nhiên, hỏi lại: "Nó hoạt động ra sao nếu không có pháp hồn?"

Ông lão nói: "Đây là phiên bản cải tiến, hoàn thiện hơn Nguyệt Thỏ rất nhiều, linh hồn phù hợp với nó cũng cần chính xác hơn." Nói xong ông lão lấy trong hộp một tinh thể huỳnh quang rồi nói tiếp: "Đây là hạch tâm của Bạch Hổ, nếu đạo hữu thích, có thể đeo cái này trên người, sau này gặp linh hồn phù hợp thì nó sẽ phát sáng, tiện hơn nhiều so với việc phải đi tìm linh hồn như Nguyệt Thỏ."

Trần Hạo sáng mắt.

Nếu đúng như thế thì tốt rồi, chỉ cần gặp linh hồn phù hợp thì có thể chế tạo ra pháp hồn, sau đó tồn tại như trí tuệ nhân tạo!

Thiết bị đầu cuối: Thiết bị truyền thông ở hai đầu dây liên kết mối giao thông, giúp cho các trạm thông nối hoàn thành nhiệm vụ định trước

Đối với Trần Hạo, có thêm Bạch Hổ chính là thêm một thiết bị đầu cuối là trí tuệ nhân tạo,

Dù không giúp thực lực của hắn tăng lên, nhưng về sau cuộc sống hắn sẽ thay đổi, hắn lại cần dạng trí năng thiết bị đầu cuối như này.

Đồ tốt đâu thể bỏ qua được.

Trần Hạo nói: "Cái này tốt, ta lấy cả ba."

Ông lão sững sờ.

Không đợi ông mở miệng, Trần Hạo cười nói: "Tiền bối đừng vội nghĩ ta tham lam, ta làm vậy vì muốn cùng bộ nghiên cứu hợp tác. Với quan hệ hợp tác của hai bên, ta muốn là người đầu tiên sử dụng những thứ mà bộ

dùng đầu tiên, đó là quyền lợi của giao dịch. Còn phần ta, ta sẽ cung cấp cho bộ nghiên cứu những vật liệu quý hiếm, khó tìm."

Ánh mắt của ông lão sáng lên, cười nói: "Thì ra đạo hữu có ý định như thế, nhưng đạo hữu cần hiểu, lần hợp tác này không bình thường, nếu như đạo hữu không thể cung cấp cho chúng ta những đòi ẩn cần thiết với số lượng lớn thì dù ta có đồng ý nhưng chưa chắc những đồng nghiệp tại bộ nghiên cứu của ta đồng ý."

Trần Hạo nụ cười bí ẩn, nói: "Ta sẽ đưa ra thành ý lớn nhất, chính là cái này."

Trần Hạo vươn tay lấy ra một cây linh hương.

Ông lão không rõ thành ý lớn nhất là gì, nhưng ngay lúc sau mắt ông sáng lên, kích động nói: "Đây là linh hương! Bộ nghiên cứu thiếu nhiều nhất chính là vật này của đạo hữu, thường thường chúng tôi dùng nghiên cứu mới nhất để đổi với đạo môn, nhưng “tăng đa chúc thiểu”, không đủ sử dụng, linh hương của đạo hữu từ đâu ra vậy?"

Trần Hạo nói: "Ta tự luyện chế ra."

Ồ!

Ông lão sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Trần Hạo, ông dần dần nghiêm túc: "Đạo hữu, ngươi nói thật sao?"

Trần Hạo cười nói: "Tiền bối, ta không nắm chắc mọi việc thì sao dám đưa ra giao dịch kia, ai cũng biết lời nói khoác lác, chọc một cái liền thủng."

Ông lão phải thốt lên: "Ta đã đánh giá thấp tiềm lực của đạo hữu. Không ngờ ngươi lại có kĩ năng như vậy! Đúng rồi, chỉ nhờ tài năng này, đạo hữu đã đủ tư cách hợp tác với chúng ta. Nhưng ta có điều muốn hỏi rõ, đạo hữu có thể cung cấp cho chúng ta bao nhiêu linh hương một năm? Đối với bộ nghiên cứu của chúng ta, linh hương là vật liệu khan hiếm nhất, chúng ta yêu cầu càng nhiều càng tốt, nếu đạo hữu thiếu nguyên vật liệu, bộ nghiên cứu sẵn sàng cung cấp, chỉ cần…"

Trần Hạo ngắt lời nói: "Tiền bối không phải lo lắng vấn đề nguyên vật liệu, về phần số lượng, thì phải xem nhu cầu của bộ nghiên cứu là bao nhiêu?"

Ông lão giật mình: "Đạo hữu, nói khoác là ki lên, nhân viên của bộ nghiên cứu chúng ta phải hơn 10.000 người đó?"

"Hơn 10.000 người? Đúng là con số kinh người, ừm, vậy 1 tấn linh hương đủ không? Nhưng số lượng nhiều như thế, ta không thể lấy ngay một lúc được, hơi khó đó, ta chỉ có thể chuyển qua từng giai đoạn thôi."

Ông lão lẩy bẩy cả người, trợn mắt há mồm nhìn Trần Hạo.

Không chỉ có ông, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều bị shock như nhau.

"Đạo, đạo hữu, ngươi, ngươi nói một tấn? Không phải một cân đúng không?" ông lão lắp bắp hỏi, trong thời khắc này, mọi sự thật trọng toàn bộ may đi mất, trong lòng ông chỉ có duy nhất một điều, đó là hỏi rõ, nhất định phải hỏi cho rõ.

Trần Hạo cười: "Tiền bối, mỗi năm một cân, vậy chúng ta hợp tác nhỉ?"

"Trần đạo hữu, bộ nghiên cứu chúng tôi giao dịch với những môn phái sản xuất linh hương ở đạo môn phải trả giá rất cao mới có thể đổi được ba đến năm cân linh hương. Trong bộ phận của chúng ra, chỉ có những quỷ tu có công lao lớn hay những người tham gia vào chủ đề nghiên cứu quan trọng mới có thể được thưởng một tới hai cây linh hương." Một ông lão trong những người đi cùng không nhịn được nói.

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Cho nên ta mới đề nghị hợp tác, khi chúng ta chính thức kí kết hợp đồng, bộ phận nghiên cứu sẽ không phải lo lắng về nguyên liệu nữa. Bất kì quỷ tu nào cũng sẽ được ăn linh hương 1 ngày ba bữa. Không những thế, ta sẽ phụ trách việc siêu độ sau này. Linh hồn không thể tồn tại mãi mãi, nếu như việc tu hành không có tiến triển, bước vào giai đoạn cao hơn linh thể thì họ chỉ có thể chấp nhận giới hạn của mình. Ít thì vài chục năm, nhiều thì hai ba trăm năm, đó chính là giới hạn của linh hồn. Ta sẽ phụ trách việc siêu độ những linh hồn đã tới giới hạn của mình tại bộ nghiên cứu này, ta không dám chắc mình có thể siêu độ tất cả những linh hồn đã tận tụy vì nước nhà. Nhưng ta có thể cam đoan sẽ làm hết sức mình để những người đó có kết quả tốt."

Nghe Trần Hạo nói, những người ở đây không kìm được run lên, họ nhìn Trần Hạo với ánh mắt phức tạp.

Những lời này của Trần Hạo khiến bọn họ cảm động, cảm thấy những nỗ lực không được biết đến của mình không uổng phí.

Đôi mắt ông lão ngấm lệ, ông gật đầu với Trần Hạo: "Tốt, ta đại biểu toàn bộ nhân viên nghiên cứu cảm ơn tấm lòng của đại hữu, phiền đạo hữu đưa ra hợp đồng hợp tác, ta sẽ mang về để bộ thảo luận kĩ càng. Dù sao chúng ta chỉ là đơn vị nghiên cứu, không phụ trách việc đối ngoại. Ba món đồ hôm nay ta mang tới sẽ để lại cho đạo hữu, thể hiện thái độ của bộ nghiên cứu chúng ta. Nếu như bộ chúng ta đồng ý hợp tác, ta sẽ thông báo cho đạo hữu và kí hợp đồng."

Trần Hạo cười nói: "Chuyện này được thôi, vì đánh giá cao phương diện này của bộ nghiên cứu nên ta mới định hợp tác. Dù sao loại hợp tác của chúng ta chỉ là trao đổi, hỗ trợ đối vật cần thiết cho đối phương, không liên quan tới việc tranh chấp, ta thích hợp tác kiểu vậy, ta tin bộ nghiên cứu cũng có ý như thế."

Với sự đồng thuận ban đầu của hai bên, những việc tiếp theo sẽ trở nên tự nhiên hơn.

Cuối cùng, Trần Hạo để ông lão đưa Lỗ Nhã Quân, ông già ngoại quốc và linh hồn mèo đen đi. Giao dịch thứ nhất đã hoàn toàn.

Mọi chuyện đã xong, ông lão không nán lại lâu.

Ông già ngoại quốc thì không nói nhưng Lỗ Nhã Quân cùng linh hồn mèo đen đều rất quý, không đưa về sớm ông không yên tâm.

Chờ nhóm của ông lão đi hẳn, Trần Hạo tính đi nghỉ thì trong phòng của hắn xuất hiện một thiếu niên, cả người đầy máu, hai mắt đỏ ngàu.

Bình Luận (0)
Comment