Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 655 - Chương 656: Tình Yêu Sai Lầm (2)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 656: Tình yêu sai lầm (2)

Thiếu niên nói: "Mẹ, em vẫn là em, còn ác ma kia chỉ là thứ bám trên người nàng, bình thường em ấy vẫn làm chủ được chính mình. Chỉ cần hai người đảm bảo gia đình hạnh phúc, không để em ấy cảm thấy tuyệt vọng, ác ma sẽ không ra được. Nhưng khi hai người ly hôn, em ấy sẽ không áp chế được ác ma kia, lúc đó cả hai sẽ phải chết?"

"Con ngoan, ngươi đừng dọa ta, ác ma kia là sao? Vì sao nó muốn giết chúng ta?" Người phụ nữ vội vàng hỏi.

Thiếu niên thở dài nói: "Mẹ, ác ma kia biết hai người từ kiếp trước, bởi vì kiếp trước hai người là một đôi hiệp lữ, với danh hiệu lợn rừng, pháp lực cực kì cao cường. Là đối thủ trời sinh của ác ma kia, hai người dùng hết pháp lực để phong ấn nó. Nhưng ác ma này rất hung tàn, trước khi nó bị phong ấn nó đã kịp tách ra một hồn phách, nhớ kĩ khí tức của hai người để chuyển sinh thành con gái của cả hai. Bằng cách đó, chỉ cần biết hai người, mối hận của nó sẽ không còn, nên vì lợi ích của cả hai, cũng vì sự an toàn của em gái, hai người không thể ly hôn."

Người đàn ông tròn mắt hỏi: "Thật hay giả vậy? Kiếp trước ta và mẹ ngươi là hiệp lữ hả? Còn có pháp lực cao cường nữa? Nhưng sao ngươi lại biết?"

Thiếu niên nói: "Bởi vì kiếp trước ta là đệ tử của các ngươi, hiệu Bì Tiểu Thất, để nối lại tiền duyên, cũng để ác ma kia không giết hai người, ta cũng theo khí tức của cả hai để chuyển thế, trở thành con của các ngươi. Kết quả ta bị ác ma âm mưu giết chết, bây giờ mới nhớ lại kiếp trước, nhưng hồn phách của ta còn yếu, không phải là đối thủ của nó, ta chỉ hy vọng ba mẹ sẽ nhớ tới tình yêu của kiếp trước để phong ấn ác ma ở trong cơ thể của muội muội. Sau đó, chỉ cần muội muội hết dương thọ, ác ma kia sẽ không còn cách nào tỉnh lại."

Nghe con trai mình nói thế, cả hai nhìn nhau.

Thiếu niên tiếp tục nói: "Thời gian của ta không nhiều lắm, ta sẽ chỉ cho hai người cách để đối phó với ác ma kia, chỉ cần hai người hôn trán của muội muội, nó sẽ bị phong ấn lại, lúc đó cả hai sẽ an toàn. Ba mẹ, hai người nhất định phải sống hạnh phúc, ta yêu các ngươi."

Nói xong câu đó, thân thể thiếu niên dần dần biến mất.

Người phụ nữ khẩn trương, vội vã tiến lên nói: "Thịnh thịnh, thịnh thịnh, ngươi đừng đi."

Nhưng là thiếu niên chỉ mỉm cười, biến mất trong vòng tay của người phụ nữ.

Đột nhiên, bà bật khóc.

Mặc kệ cả hai có khúc mắc với nhau như thế nào, nhưng trong thâm tâm cả hai đều thực sự yêu con của mình.

Ngay cả người đàn ông, cũng không kìm được rơi nước mắt.

"Còn tính chạy, đi về đây cho ta."

Đúng lúc này một âm thanh của trẻ con vang lên, một bóng đen vụt tới chỗ của hai người.

Hai người không có cơ hội phản khác, trời đất nháy mắt quay cuồng, cả hai đã về phòng ngủ của con gái mình.

Thấy cảnh này, cả hai đều biến sắc.

"Vậy mà bị tàn hồn kia chơi một hố, nhưng cũng không sao, chờ ta xuất thế, việc đầu tiên là bóp nát hồn phách của nó, để nó vĩnh viễn không được siêu sinh." Ngưu Ma Vương nhe răng cười.

Nghe thấy thế sắc mặt người phụ nữ thay đổi, bà chần chừ nhìn con gái mình một chút rồi đột nhiên chạy tới, ôm lấy con gái rồi hôn lên trán.

Ngưu Ma Vương sợ hãi, vội vàng giãy dụa, nhưng là lúc này, trên mặt của cô bé xuất hiện biểu cảm kì lạ, chầm chậm mở miệng.

Mẹ ơi!

Nghe được hai chữ này, cơ thể người mẹ run rẩy, nước mắt rơi xuống, bà vẫn ôm chặt con gái của mình.

"Đáng ghét, ta sẽ trở lại, ta nhất định sẽ xuất thế, sẽ giết các ngươi, các ngươi cứ chờ đấy." Âm thanh của Ngưu Ma Vương nữ lại xuất hiện, rồi một lỗ đen kì lạ xuất hiện, kéo rất cả đám quái vật trong phòng đi vào.

Trong nháy mắt, cả gian phòng đã quay lại dáng vẻ bình thường.

Cả hai người chờ một lúc, nhìn khắp nơi không thấy việc gì xảy ra nữa mới thở hắt ra một hơi.

Người đàn ông trung niên ngã phịch xuống đất, còn người phụ nữ thì cúi xuống xem con gái trong lòng mình, bà thấy trên mặt cô bé ướt đẫm nước mắt, nhưng gương mặt lại đầy hạnh phúc, hai đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy bà.

Người phụ nữ mím môi, đột nhiên có thứ cảm xúc mềm mại nào đó lay động trái tim bà.

Ở một nơi yên tĩnh cách đó không xa, Trần Hạo được thưởng thức một buổi trình diễn xuất sắc, hắn nhìn thiếu niên đang ngơ ngác đứng bên cạnh.

"Sao? Có hài lòng với kế hoạch này không?" Trần Hạo hỏi.

Thiếu niên im lặng một lát, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Cha mẹ không thực sự yêu muội muội ta đúng không ?"

Trần Hạo nhìn qua đôi vợ chồng kia rồi nói: "Ngươi không phải là trẻ con nữa, ngươi hẳn phải biết tình yêu chân chính là gì, là thứ tình yêu không điều kiện, không lo lắng. Như tình yêu của mẹ ngươi với ngươi, đó là tình yêu chân chính. Nhưng để muội muội ngươi có người nhà chăm sóc, để có một gia đình hoàn chỉnh nên mới cần buổi biểu diễn ngày hôm nay. Ta không dám chắc 100%, sự uy hiếp này có thể kéo dài được bao lâu, ngươi chỉ có thể cầu may, từ việc chăm sóc và giáo dục con gái mình cha mẹ ngươi sẽ tạo thành thói quen, để muội muội ngươi bình an lớn lên.".

Thiếu niên im lặng không nói gì một lúc rồi cười nói: "Cám ơn ngươi, khiến mọi việc như thế này ta đã thỏa mãn rồi."

Leng keng: Quỷ hồn chết oan Vương Thịnh, âm hồn một năm bốn tháng, ước nguyện hoàn thành, thưởng một năm đạo hạnh.

Cảm thấy pháp lực của mình tăng cường, Trần Hạo hài lòng, hắn nhìn thiếu niên: "Ngươi chắc chắn không muốn nói cho ta biết vì sao ngươi chết oan à?"

Thiếu niên cười toe toét: "Bị người yêu mình hại chết, ta cảm thấy rất hạnh phúc nên nó không phải chết oan."

Trần Hạo cau mày.

Mẹ nó, hương vị thức ăn cho chó lần này hơi lạ đó nha!

"Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề rồi!"

Nhìn đi nhìn lại, Trần Hạo cuối cùng cũng phải đưa ra nhận xét như này với thiếu niên.

Dù thái độ bảo vệ quan tâm em gái mình của cậu đáng được tuyên dương.

Nhưng mạch não của con hàng này thực sự kì quặc.

Cũng được, mỗi người có phúc đức của riêng mình, mới hỏi hai câu đã lộ bản chất của mình ra, hi vọng sau này cậu nhóc không hối hận.

Thấy ba mẹ Vương Thịnh đã bắt thay đổi, Trần Hạo không ở lại lâu nữa, hắn mang theo đám tiểu yêu chưa đã nghiền rời đi.

Một đêm bình yên vô sự trôi qua, sáng hôm sau Trần Hạo vừa rời giường đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Hai ngày hôm nay Trần Hạo đều ngửi thấy mùi hương này.

Đó là bữa sáng do bà mẹ tự xưng của Tống Nguyên làm, đừng nghĩ Tế Linh này từ tranh nhảy ra từ bức tranh thì không biết gì, một ngày ba bữa, không có món nào giống nhau. Trần Hạo thấy trình độ nấu nướng của nó không hề kém Tống Kinh Lư.

Chẳng qua Tống Nguyên khá quan tâm người phụ nữ này và cô ta cũng chịu nghe lời của Tống Nguyên. Nên trừ hôm đầu có cơ hội gặp mặt ra thì mấy bữa nay Trần Hạo không hề thấy bóng dáng của cô ta ở đâu.

Từ đó hắn có thể biết được tâm tư của Tống Nguyên.

Thật tiếc từ xưa đến nay nhân quỷ không thể đi cùng một con đường, Tế Linh cũng thế.

Ít nhất mối quan hệ mẹ con này sẽ kéo dài tới khi tìm được đứa con thực sự của Tế Linh, nếu không Tống Nguyên chỉ có thể giả trang làm con nó, không thể đại nghịch bất đạo XX mẹ được.

Trải qua một bữa sáng ngon miệng, Trần Hạo chào tạm biệt Tống Nguyên.

Về việc hợp tác với bộ nghiên cứu, dù được hay không được hắn cũng không cần phải ở lại nơi này. Dù sao nơi này cũng là cơ sở mà bộ nghiên cứu phân cho hắn, hắn không thể siêu độ những thứ mà người ta muốn nghiên cứu được. Nếu hắn mà làm vậy chưa nói tới việc hợp tác kia, không chừng đám cuồng nghiên cứu còn có ý định nghiên cứu hắn luôn.

Cho nên Trần Hạo quyết định tiếp tục hành trình trở về.

Bình Luận (0)
Comment