Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 656 - Chương 657: Đại Minh Tinh A Mịch Lam

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 657: Đại minh tinh A Mịch Lam

Tống Nguyên lịch sự chào hỏi vài câu rồi nhìn Trần Hạo đi mất.

Hắn khá thán phục Trần Hạo này, người này là một kỳ nhân, nhưng mỗi người đều theo đuổi mỗi thứ khác nhau, tương lai nếu có gặp lại nhau, sợ rằng không còn là bằng hữu.

Rời khỏi trụ sở nghiên cứu linh dị, Trần Hạo không vội vã lên đường, mà để Không Cần Mặt Mũi lái Linh Xa dạo phố.

Thành phố núi này cũng là thành phố lớn, mọi thứ đều rất mới lạ với đám tiểu quỷ chết nhiều năm như này, dù sao khoa học kĩ thuật từng ngày phát triển, ở phương diện nào cũng có sự biến hóa.

Rất nhiều đồ vật mới lạ làm đám tiểu quỷ kinh ngạc trầm trồ.

Trần Hạo rất kiên nhẫn, giải thích từng thứ cho cả đám, rồi mua cho chúng những thứ chúng thích.

Cả một đường vui vẻ nói chuyện, mọi người vô tình tới quảng trường, ở đó có bán kem ly, Trần Hạo đi xuống mua cho đám quỷ nhỏ, mèo đen, gà trống và Không Cần Mặt Mũi một ly. Đừng nghĩ con hàng này không có mặt thì không ăn được, nó có mánh khóe, đầu tiên nó để ly kem ở trên đầu, rồi ly kem đó sẽ từ từ chảy xuống, nhưng nó không chảy ra ngoài mà bị hấp thu.

Đám tiểu quỷ thì rất vui vẻ, liếm láp ngon lành.

Trần Hạo cũng vừa ăn vừa đánh giá xung quanh.

Đột nhiên biểu cảm của Trần Hạo thay đổi, hắn trợn trong mắt, nhanh chân chặn đường cô bé đi đường.

Cô bé này tầm 15, 16 tuổi, da dẻ hồng hào, gương mặt rất dễ nhìn, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, tạo nên vẻ đẹp trẻ trung.

Mà nổi bật nhất chính là thân thể của cô bé.

Mới có mười mấy tuổi, có mông có ngực lại có chân dài, đây chính là nữ thần của đám nam sinh trong trường học.

Cô bé vừa đi vừa cầm điện thoại vừa đeo tai nghe, trên màn hình điện thoại đang chiếu một chương trình gì đó. Sau khi bị Trần Hạo chặn đường, cô bé cảnh giác lùi lại, nhìn Trần Hạo không nói lời nào.

Trần Hạo mỉm cười, mở miệng nói: "Tiểu cô nương, đừng đi, ta chỉ muốn xem điện thoại của ngươi một chút."

Cô bé càng cảnh giác hơn, cất điện thoại đi rồi nói: "Điện thoại của ta sắp hết pin rồi, không tiện cho ngươi mượn."

Trần Hạo dở khóc dở cười: "Nha đầu, ban ngày ban mặt ta làm được gì? Ta không mượn, ta chỉ muốn hỏi tiết mục ngươi vừa xem là gì? Có mấy người nhìn cực đẹp ý!"

Cô bé nghi ngờ nhìn Trần Hạo lúc lâu rồi mới nói: "Này là tiết mục giải trí trên TV ngày hôm qua, khách mời chính là ba vị nữ anh hùng trong bộ phim bom tấn Queen of Time tìm nữ chính A Mịch La, Tuyết Dao và đại bảo. Ngươi không biết mấy diễn viên này rất hot gần đây à?"

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.

A Mịch La, ngôi sao hot nhất gần đây?

Đm, người này tính làm gì vậy? Với thân phận A Tu La của mình, cô không điệu thấp để tìm con dấu thành thánh, vậy mà đi làm diễn viên?

Haha! Lá gan của cô ta lớn hơn rồi hay cảm thấy đao của đạo môn không đủ bén?

Trần Hạo chửi thầm trong lòng rồi nói: "Cảm ơn muội muội, ngươi...ồ!"

Trần Hạo chưa nói xong thì giật mình nhìn vào đôi mắt của cô bé! Sau khi quan sát một chút, hắn nói: "Tiểu muội muội, có lẽ ngươi không tin, nhưng ta cảm thấy trong đầu người có cái gì đó."

Cô bé lườm Trần Hạo một lúc rồi cũng mở miệng nói: "Đại ca, ta nói ra điều này chắc ngươi cũng không tin, ta thấy trong đầu óc của ngươi cũng có gì đó."

Trần Hạo bất đắc dĩ: "Ta nói thật, trong não của ngươi có vật thể lạ, khá giống kí sinh, nó vẫn đang trong trạng thái ủ bệnh, nếu ngươi…"

"Đồ điên!" Vừa nói xong cô bé không do dự quay người chạy mất.

Nhìn bóng lưng của cô bé, Trần Hạo thở dài một hơi.

Đã có cơ hội gặp mặt, vậy chính là duyên phận, Trần Hạo đương nhiên tình nguyện nhắc nhở người khác một chút, nhưng người ta không tiếp thu thì đành chịu.

Nhìn cô bé biến mất trong biển người, Trần Hạo cùng mọi người lên xe, sau đó mở điện thoại mở XX, tìm mấy video tiết mục ngày hôm qua thì thấy một video để hình ảnh ba người con gái cực kì xinh đẹp, mỗi người có một khí chất khác nhau, lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự tin.

Trong ba người, A Mịch La nổi bật nhất.

Cô là người nhỏ tuổi nhất trong ba cô gái cũng không cố làm dáng.

Nhưng trải qua một tập, sự thú vị đã xuất hiện, cô không đặt mọi người vào trong mắt, đôi mắt sắc bén khinh thường cuộc sống.

Thái độ như vậy không hot mới là lạ.

Trần Hạo yên lặng xem trọn tập, toàn bộ quá trình chăm chú nhìn A Mịch La.

Xem xong Trần Hạo không thể nói lời nào.

Cô gái này tính cách thẳng như ruột ngựa, cả quá trình không hỏi và đáp không dấu diếm điều gì.

MC hỏi cô tên cô khá lạ, vậy cô người ở đâu.

A Mịch La nói, tộc Tu La.

MC lại hỏi cô, tộc Tu La ở nơi nào?

A Mịch La nói, Huyết Hải.

MC hỏi Huyết Hải ở đâu?

A Mịch La nói, U Minh.

ĐM, cô gái này dám nói lời này, không sợ đạo môn mời đi uống trà à.

Nhưng việc khiến Trần Hạo cạn lời hơn là, có rất nhiều fan cuồng comment trên video tin A Mịch La thuộc tộc Tu La. Bởi vì chỉ có người thuộc tộc Tu La mới có vẻ đẹp như thế. Và mấy người đó cũng nguyện trở thành tín đồ của A Mịch La.

Haha, tốt, lần này không những bị bại lộ thân phận, còn gánh luôn tội tạo tín ngưỡng phi pháp, thậm chí còn đắc tội với các bộ phận liên quan.

Trần Hạo cất điện thoại rồi cười khẩy. Ngôi sao đúng không, ông đây ngồi xem kết quả của cô như thế nào.

Biết tình trạng của A Mịch La, Trần Hạo cũng không có ý định làm gì.

Hắn cũng không phải bảo mẫu, không có tinh lực đi giúp đỡ mỗi người gặp phải vấn đề.

Về phần nhiệm vụ A Mịch La trên người.

Số trời đã định, phải đi theo nó thôi, thích thế nào thì tùy vậy.

Cất điện thoại, Trần Hạo kêu lái xe không mặt tiếp tục lái xe rời đi.

Còn chưa đi được bao xa, Trần Hạo phát hiện, con đường phía trước bị chặn, không phải kẹt xe, mà một đám người đang lấn đường.

Nhìn kỹ, Trần Hạo nhíu mày.

Người chắn đường đều đang vây xem, mà bị vây xem, là một người chuẩn bị nhảy lầu.

Đó là một cô gái, nhìn khoảng mười mấy tuổi, ngồi ven mái nhà trên ban công lầu 7, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tuổi còn nhỏ như vậy đã muốn từ bỏ bản thân, cũng không biết đã chịu tổn thương gì.

Trần Hạo nhìn xung quanh, người vây xem đông đảo, hành vi cũng khác nhau, có người lo lắng, có người cầm điện thoại chụp ảnh, cũng có người báo cảnh sát.

Lúc đang quan sát, có tiếng hô truyền đến. Sau đó Trần Hạo nhìn thấy cô bé ngồi trên mái nhà ở ban công đứng lên, hiển nhiên là chuẩn bị nhảy.

Trần Hạo cau mày, không kịp suy nghĩ, chuẩn bị cứu người.

Dù sao cũng là một sinh mệnh còn trẻ, hắn không thể thấy chết không cứu.

Nhưng mà cứ cứu như vậy, có vẻ như quá lộ liễu, nếu như bị người khác chụp được, để cha mẹ nhìn thấy, sợ là rất phiền phức.

Con ngươi đảo một vòng, ánh mắt Trần Hạo sáng lên, nghĩ ra một cách.

“Nhảy rồi, oa, nhảy thật!” Tiếng thét chói tai tiếp tục vang lên.

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn, thấy cô bé kia đã chuẩn bị nhảy lầu.

Trần Hạo không nói một lời, vung tay lên, một tượng gỗ điêu khắc Tôn Ngộ Không xuất hiện trong tay.

Từ khi được thưởng 72 phép biến hóa, Trần Hạo vẫn chưa dùng, nhưng cũng không quên kĩ năng nhìn có vẻ vô dụng này, trước đó nhìn thấy mấy tượng gỗ điêu khắc ở cửa hàng, khẽ động lòng liền mua, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.

Chỉ là không ngờ, mới mua chưa được bao lâu, hiện tại đã dùng đến.

Trực tiếp cầm tượng gỗ điêu khắc Tôn Ngộ Không trong tay, Trần Hạo tay bấm pháp quyết, một tiếng “biến”, lập tức một đạo linh quang vờn quanh, Trần Hạo xoay một vòng, biến thành Tôn Đại Thánh.

Người mặc giáp vàng, đầu đội mũ lông phượng, chân đeo giày Vân Bộ tơ tằm, hình tượng uy vũ, đẹp trai.

Bình Luận (0)
Comment