Biến hình này làm cho đám quỷ nhỏ trong xe tang hô lên kinh ngạc, đều đang kêu Tôn Ngộ Không.
Lái xe không mặt đầu tiên là giật mình, sau đó liền phát hiện, là Trần Hạo sau khi biến hình, hơi thở có vẻ như không thay đổi gì, biến hình này có tác dụng gì?
Trần Hạo cũng không có tâm trạng trêu đùa đám quỷ nhỏ, sau khi biến hình, vọt thẳng ra ngoài, bóng dáng bay lượn trên không, vung tay lên, một cây gậy vàng bay ra.
Lúc này, cô bé dường như đã chuẩn bị xong, cơ thể nghiêng một cái, từ mái nhà rơi xuống.
Lập tức, người xem xung quanh tản ra một khoảng trống.
Nhưng sau đó, tiếng hô kinh ngạc của người xem lại càng to hơn.
Bởi vì trên đỉnh đầu, một bóng dáng xuất hiện, xông về phía cô bé nhảy lầu. Lúc cô bé rơi xuống tầng 4, bóng người kia liền ôm cô bé, dừng lại trên không.
Sau đó, bịch một tiếng, một cây gậy cắm trên tường, bóng người đứng trên cây gậy, quan sát xung quanh.
Lần này, dáng người lộ ra ánh sáng, vô số người trợn mắt há mồm.
Mẹ ơi! Đây không phải là…. Tôn Đại Thánh sao?
Là giả đi! Thế giới hiện thực sao lại có Tôn Ngộ Không? Cái này không khoa học!
Nhưng Tôn Đại Thánh này là ai?
Nếu nói đóng giả, lại có thể bay được, do người đóng giả sao có thể bay? Còn có thể nhẹ nhàng bắt được một người đang rơi xuống, chuyện này người bình thường căn bản không làm nổi.
Những người vây xem đang kinh ngạc thốt lên, quay phim, xôn xao.
Mà Trần Hạo bế cô bé mới phát hiện, cô bé thật sự còn rất trẻ, dáng người lại gầy yếu, khuôn mặt thanh tú, tóc dài bồng bềnh, rất có khí chất, lớn nhất cũng chỉ là học sinh cấp ba.
ĐƯợc Trần Hạo bế, hai mắt cô bé vẫn nhắm chặt, cơ thể căng cứng, hai tay còn nắm thành nắm đấm, nhìn có vẻ rất sợ hãi.
Rất nhanh, cô bé cảm nhận được có gì đó không đúng, chậm rãi mở mắt, nhìn trái nhìn phải, sau đó, trừng lớn mắt, tròng mắt thiếu chút nữa bay ra.
Cô nhìn thấy một mặt Lôi CÔng có lông!
Mẹ ơi, đây là cái quỷ gì vậy!
“Nhìn cái gì? Bộ dạng của lão Tôn xấu lắm sao?” Trần Hạo nhìn chằm chằm cô bé, ra vẻ hung thần ác sát hỏi!
Cô bé rụt cổ lại trước tiên, sau đó nhớ tới cái gì, đột nhiên hoảng sợ nói: "Đại Thánh!"
Trần Hạo cười: "Không ngờ, người phàm nhỏ bé như người cũng biết danh hiệu của lão Tôn, không tệ không tệ, không uổng lão Tôn ta cứu người."
Cô bé nghe vậy, nhìn xuống dưới, lập tức hét lên một tiếng, hai tay chủ động ôm lấy Trần Hạo.
Không phải ai cũng có thể đối mặt với cái chết.
Lần đầu tiên cô bé này có dũng khí, nhưng lần thứ hai thì không còn, sự đáng sợ kia, không phải ở tuổi của cô bé đã có thể bình tĩnh đối mặt.
"Làm sao? Ngươi sợ chết sao? Vậy dũng khí nhảy lầu vừa rồi của người đâu?" Trần Hạo tức giận hỏi.
Cô bé không nói lời nào, chỉ ôm chặt Trần Hạo.
Trần Hạo bĩu môi. Mắt thấy phía dưới ngày càng nhiều người tụ tập, Trần Hạo trực tiếp đá một cái, cây gậy bay ra khỏi tường, rơi xuống mặt đất.
Lúc Trần Hạo bế cô bé đáp xuống đất, trong lúc nhất thời, không ai dám tới gần.
Trần Hạo vỗ đầu cô bé nói: "Được rồi, xuống rồi."
Cô bé nhìn xung quanh, quả nhiên đã xuống đất, sau đó cô phát hiện mình còn đang ôm Trần Hạo, vội vàng buông ra, lui ra phía sau mấy bước.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Nhóc con, cuộc sống còn dài lắm, về sau đừng làm những chuyện điên rồ." Nói xong, Trần Hạo nhảy lên một cái, lớn tiếng nói: "Lão Tôn ta đi đây."
Dứt lời, một đạo đám mây xuất hiện dưới chân vốn trống không của Trần Hạo, đưa hắn bay lên, tới không trung thì lóe lên biến mất.
Chờ Trần Hạo đi, lúc này người vây xem mới kịp phản ứng, từng người hối hận không ngừng, có Cân Đẩu Vân, còn có gậy Kim Cô, mẹ nó đây chính là Tôn Đại Thánh, vậy mà mình không lên nói một câu, cho dù đi lên sờ lông Hầu ca một chút, cũng đủ để tự hào cả đời!
Sau đó bắt đầu có người đi đến bên cạnh cô bé hỏi thăm tình hình, đương nhiên là hỏi chuyện Đại Thánh, chuyện này quá dọa người.
Nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, lại thấy được trong hiện thực, điều này khiến tất cả người ở đây nhìn thấy Tôn Ngộ Không, thế giới quan đều sụp đổ, cũng có chút hoảng sợ bất an.
Cô bé bị hỏi, cũng dần phản ứng lại, sau đó ánh mắt cô sáng lên, giơ tay lên nhẹ nhàng vân vê.
Đại Thánh đã cứu mình, mình ôm ngài ấy, lông của Đại Thánh, thật mềm a!
Bên này hỗn loạn tưng bừng, Trần Hạo lại trộm trở lại xe tang, biến trở về.
Gà trống lúc này mở miệng nói: "Hạo ca, ngươi biến hình, chính là vì đi cứu người?"
Trần Hạo cười nói: "Đã gặp cũng không thể làm ngơ, đó vẫn là một đứa bé."
"Vậy tại sao người phải biến hình chứ? Còn biến thành bộ dáng của sư điệt." Gà trống cảm thấy khó hiểu.
Trần Hạo nói: "Cần hỏi sao? Ta không muốn lộ thân phận, nhưng Sát Thần Thai thì không sao, nó bị ban ngành liên quan nhớ thương đã lâu, về sau nói không chừng có thể thay thế Tôn Ngộ Không, trở thành Đại Thánh sống, hiện tại ta dùng thân phận của nó làm chút chuyện, cũng vì tăng thêm hình tượng tích cực, để tương lai mọi người dễ tiếp nhận."
Theo lời Trần Hạo, trong khu du lịch cách xa một ngàn km.
Sát Thần Thai đang tắm suối nước nóng, đột nhiên hắt hơi liên tục mấy cái.
Lắc đầu, Sát Thần Thai không rõ vì sao nó lại hắt hơi, nhưng suy nghĩ của nó rất đơn giản, nghĩ không ra, vậy khỏi nghĩ.
Nháy mắt vứt nghi vấn ra sau đầu, Sát Thần Thai cầm lấy bầu rượu bên cạnh, ngửa đầu uống ngụm lớn, sau đó đắc ý chậc lưỡi nói: "Rượu ngon, nhất định phải mang mấy rương về cho sư phụ."
"Đại Thánh thích, ta sẽ chuẩn bị cho ngài một xe, lúc nào uống xong, ta lại thêm vào." Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới, mặt mỉm cười mở miệng.
Sát Thần Thai liếc mắt nhìn hắn ta, khẽ nói: "Đừng nói nhảm, có tin tức về kẻ ta muốn người tìm chưa?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Không phụ sự phó thác của Đại Thánh, người ngài muốn tìm, có tin tức."
"Ồ!"
Hai mắt Sát Thần Thai sáng lên, vội vàng hỏi: "Mau nói."
Người đàn ông trung niên nói: "Vị Ma Kiếm Linh kia, tới nước Bổng Tử."
Hả?
Sát Thần Thai sửng sốt: "Nó đi nước Bổng Tử làm gì?"
Người đàn ông trung niên nói: "Ta cũng không rõ, ta tìm một vị sư huynh có quan hệ rất rộng mới nghe ngóng được, vị Ma Kiếm Linh này bị rất nhiều đạo môn đuổi bắt, trốn vào một đầu mạch nước thì không còn thấy bóng dáng nữa. Sau đó đột nhiên xuất hiện, đã ở đạo trường Bán Vân của nước Bổng Tử, đánh toàn bộ đệ tử của đạo trường người ta thương nặng, sau đó cướp đi bảo vật trấn phái Thần kiếm Vân Văn. Hiện tại đang bị toàn bộ giới tu hành nước Bổng Tử truy nã."
Sát Thần Thai im lặng.
Cùng là bị truy nã, mình trôi qua rất tùy hứng, không ngờ tên kia còn tùy hứng hơn, còn là tặc tinh, phía đông không sáng phía tây sáng, ở nước ngoài vẫn phất lên như thường.
Sau một lúc lâu, Sát Thần Thai nói: "Chuẩn bị một chút, đưa ta đi nước Bổng Tử."
Người đàn ông trung niên khổ sở nói: "Đại Thánh gia, cái này có chút khó, dù sao bên kia hiện tại thần hồn nát thần tính, tu sĩ bên ngoài đi vào, sẽ bị ghi thù."
Sát Thần Thai trợn mắt nói: "Có ta ở đây, ngươi sợ cái rắm, ta nói này lão Chu, ta thấy ngươi tu hành không dễ, lớn tuổi như vậy mới có chút pháp lực, còn hỗn tạp không chịu nổi, có lòng dẫn dắt người, nếu như ngươi không trân quý, vậy...."
"Đại Thánh gia yên tâm, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, lão Chu ta không có cái khác, nhưng nhiều tiền, cho ta một ngày, ta chuẩn bị một con đường an toàn để Đại Thánh gia vào nước Bổng Tử." Không đợi Sát Thần Thai nói xong, người đàn ông trung niên vội vàng tỏ thái độ.
Sát Thần Thai hài lòng cười: "Không sai, ta chờ tin tốt của người."
Nói xong, Sát Thần Thai chui vào nước nóng, bong bóng nổi lên.
.......
Sau khi cứu người xong, lại tuyên truyền hình tượng tích cực cho đệ tử Sát Thần Thai nhà mình một hồi, thấy ngày càng nhiều người tụ tập, Trần Hạo liền kêu lái xe không mặt quay đầu xe.
Vừa định đi, Trần Hạo đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Nói xong, Trần Hạo đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.
Cách đó không xa, một cô bé đang đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé nhảy lầu được quần chúng vây quanh.
Cô gái này, chính là cô bé xinh xắn đeo tai nghe xem chương trình giải trí Trần Hạo gặp trước đó.
Chẳng qua, lúc này mặt cô bé không biểu cảm, ánh mắt hung ác.
Giống như nhận ra điều gì, cô bé đột nhiên nhìn về phía xe tang, đối mắt với Trần Hạo, nháy mắt, một cỗ ý nghĩ hung ác vô hình xông tới.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ lay động, lôi quang chớp lên.
Cô bé phun ra một ngụm máu, xoay người chạy.