"Cho ngươi thêm một cơ hội, nói lại." Trần Hạo mặt không thay đổi nói.
Nữ quỷ có chút tủi thân nói: "Ta thật sự rất am hiểu kỹ năng miệng, khi còn bé ta đã học qua từ một người chú, hắn cực lợi hại, có thể bắt chước được nhiều loài động vật, còn có thể học âm thanh của ngôi sao."
Trần Hạo: "..."
Mẹ nó cái này đúng là kỹ năng miệng a!
"Còn có gì khác không?" Cảm giác xấu hổ khi nghĩ sai ý, Trần Hạo vội vàng nói sang chuyện khác.
Nữ quỷ ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trần Hạo thở dài nói: "Được rồi, yêu cầu đối với ngươi không thể quá cao, như vậy đi, ngươi có thể tạm thời ở lại, sau này làm giáo viên, ta sẽ cho ngươi thời gian để thích nghi, nhưng ngươi phải chứng minh giá trị của bản thân, nếu không ngươi khỏi nói, hậu quả ngươi tự hiểu."
Nữ quỷ vui vẻ, vội vàng nói: "Cảm ơn anh, ngài yên tâm, ta không thể học, trước khi làm việc này, ngay cả 36 thức Động Huyền tử khó khăn nhất ta cũng đã thành thạo, cam đoan sẽ không làm cho ngài thất vọng."
Trần Hạo im lặng, hắn không biết Động Huyền tử là cái gì, nhưng kết hợp với hai từ nhập hành, sợ là với ông già nào đó, Quan Âm hoặc là đồ vật gì đó tương tự.
Cô gái này, ba câu nói mà không rời nghề, thật sự là say.
Không muốn nói thêm, Trần Hạo bước qua một bên, ôm mèo đen, tự chơi điện thoại của mình.
Lái xe không mặt cũng một lần nữa lên đường, lặng lẽ đi.
Nữ quỷ sợ hãi nhìn hai bên, đành phải tìm một góc ngồi xuống, không bao lâu rơi vào trạng thái mất tập trung, tựa như đối với nghề giáo viên quỷ trong tương lai, đầy mờ mịt.
Tiếp tục đi tiếp, bình yên vô sự, khi thời gian thay đổi, đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Lúc này, thành cổ nằm trong tầm mắt, xem ra rất gần đền Tam Thuỷ.
Trên Linh Xa, nữ quỷ và một nhóm bé quỷ con cũng đã làm quen với nhau, nữ quỷ đây là những học sinh tương lai của mình, để có thể tồn tại tốt, nó cũng đem hết vốn liếng đến chào hỏi bé quỷ con, cuối cùng cũng đã hoà hợp được với nhóm bé quỷ con, đã có một khởi đầu tốt.
Lúc này sắp đến nơi học tập và sinh hoạt trong tương lai, nữ quỷ và nhóm bé quỷ con đều rất̀ mong đợi, nhất thời, khung cảnh náo nhiệt cũng vì vậy mà yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía trước chiếc xe.
Lấy tóc độ của Linh Xa, chẳng mấy chốc, đã nhìn thấy đền Tam Thuỷ.
Trần Hạo cười giới thiệu tình huống với bầy quỷ trên xe, sau đó nói: "Trường học linh huyễn ở phía sau núi, chỉ có ban đêm mới đi ra ngoài được, cho nên các ngươi đến đó, các ngươi hãy nghỉ ngơi trước, chờ mặt trời lặn xuống núi, ta sẽ mang các ngươi đến trường học để báo cáo."
Ngưu Bảo Bảo nhanh chóng nói: "Chú Trần Hạo, chúng ta có thể đi nhìn xung quanh không?"
Trần Hạo cười nói: "Tất nhiên là có thể, sau này nơi này chính là nhà của các ngươi."
Nhóm quỷ con lập tức reo hò.
Sau đó, lái xe không mặt dừng xe ở bên ngoài đạo quán, nhóm quỷ con vui vẻ đi xuống, đi vào đạo quán.
Nữ quỷ ở trên xe ghen tị nhìn, mặc dù có Linh Xa che chở, nó có thể xuất hiện trên xe, nhưng mà giữa ban ngày, nó không thể ra.
Đúng lúc này, đột nhiên một cỗ linh lực mạnh mẽ lan rộng khắp đạo quán.
Trần Hạo sững người một lúc, chợt không nhịn được cười một cái, nói với lái xe không mặt cũng đang nhìn đạo quán: "Đây là có đạo hữu cùng nhau tu hành, yêu tu hồ điệp, bình thường là nó đang xem nhà, còn có một con rắn sương trắng, lúc đang bế quan ở trong, trong núi cũng có mấy người đạo hữu, sau này có thể làm quen với nhau."
Dứt lời, Trần Hạo bước xuống xe, đi vào đạo quán, sau đó hắn thấy một nhóm đang bị vây trong ảo cảnh, nhóm quỷ con nhảy trái nhảy phải.
"Tiểu Lam, đừng làm loạn, đây là học sinh mới mà ta mang đến trường học quỷ." Trần Hạo nhanh chóng mở miệng nói.
Lam Hồ Điệp bay tới, cười hì hì nói: "Ai bảo bọn chúng chạy lung tung, hiệu trưởng Trần nói, không có quy tắc nào có thể tạo thành một vòng tròn, xem ra về sau Tam Thuỷ phải có quy tắc, không thể loạn được."
Trần Hạo không nói lên lời, ông đây là một người không bao giờ bỏ cuộc, sạp hàng lớn đã bắt đầu khoa tay múa chân a.
Nhưng mà Trần Hạo cũng không quan tâm chuyện này, hắn đảo mắt nhìn một vòng, lông mày cau lại: "Bọn đạo hữu Long đi rồi?"
Lam Hồ Điệp nói: "Đi hai ngày rồi, đại sư Long bảo ta chuyển lời cho anh Hạo, nói duyên tận duyên diệt, đời này không tiếc, rồng duyệt nhân quả, ngày khác vẫn còn."
Trần Hạo im lặng một lát, mới nói: "Ta biết rồi, ừm, trước tiên thả đám nhóc kia trước đi."
Lúc này Lam Hồ Điệp mới vẫy cánh, ảo ảnh bao trùm nhóm quỷ con bị loại bỏ.
Nhóm quỷ con lập tức mờ mịt đứng tại chỗ, biểu cảm trên từng khuôn mặt vẫn chưa biến mất.
"Hì hì, nhóm quỷ nhỏ, chào các ngươi, lần đầu gặp mặt, vừa nãy coi như là quà gặp mặt đi, sau này các ngươi là học sinh của trường quỷ, vậy thì về sau gọi ta là thầy Lam đi." Lam Hồ Điệp bay qua, mở miệng nói.
Nhìn ánh sáng rực rỡ, Lam Hồ Điệp xinh đẹp, đám quỷ con vừa mới bị chơi xỏ, mỗi đứa đều trợn cả mắt lên, quỷ nhỏ mũm mĩm không nhịn được khen: "Thật xinh đẹp a."
"Ngươi đang khen ta, hay là trêu chọc ta vậy, hả quỷ nhỏ?" Lam Hồ Điệp bay lên trên đầu nó, giọng điệu sâu kín hỏi.
Quỷ nhỏ mũm mĩm trả lời theo bản năng: "Ta thích ngươi."
"Ôi, cái miệng nhỏ rất ngọt nha, vậy ta sẽ thưởng cho ngươi." Lam Hồ Điệp dứt lời, một ánh sáng màu xanh bao trùm quỷ nhỏ mũm mĩm.
Quỷ nhỏ mũm mĩm lập tức cười ha ha ha ngây ngô, còn khoa tay múa chân, nhìn cứ như là bệnh tâm thần.
Các quỷ nhỏ khác sợ hãi nhìn, đều sợ hãi nhìn Lam Hồ Điệp.
"Phải nhớ kỹ, ta là thầy Lam a, ở trường học cũng treo tên của ta, về sau nếu các ngươi muốn học cách chiến đấu, có thể tới lớp của ta, ta đã dạy ra một chiến binh xuất sắc, rất có kinh nghiệm đấy." Lam Hồ Điệp nhấn mạnh một lần nữa, cho nhóm quỷ nhỏ này có ấn tượng mạnh mẽ.
"Khụ khụ, được rồi, ngươi đừng dọa chúng nữa, nói cho ta biết, gần đây đạo quán có xảy ra chuyện khác không?" Trần Hạo hỏi.
Lam Hồ Điệp nói: "Chuyện khác à, trong đạo quán thì không có, mà ngược lại bên ngoài đạo quán, lại xảy ra không ít chuyện."
Trần Hạo sững sờ. Liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lam Hồ Điệp trả lời: "Vị tam đạo trưởng đã từng tới, nói là ở một vùng gần đây, không hiểu tại sao khí âm sát lại tăng mạnh lên rất nhiều, sau đó các loại âm hồn quỷ nhỏ đều được hưởng lợi, chúng có thể hiện thân trước mặt người, hại người, sự việc này rất náo động."
Trần Hạo nói: "Vậy vị tam đạo trưởng có tra ra cái gì không?"
Lam Hồ Điệp lắc đầu: "Không có, trước đó ông nói là, khí âm sát, nguồn gốc không rõ ràng, trôi nổi vô định, không loại trừ là do con người làm, nhưng phạm vi bạo phát của khí âm sát lớn như thế, chắc chắn người bình thường không thể làm được, mấy ngày nay vị tam đạo trưởng không đến, cũng không biết là có tra ra được cái gì hay không."
Trần Hạo gật đầu: "Được, ta biết rồi, nếu không có chuyện khác, thì ta đi nghỉ trước, ngươi không cần phải để ý những đứa trẻ này, để chúng tự do hoạt động, để chúng làm quen với môi trường trước."
Lam Hồ Điệp nói: "Được rồi, ta sẽ chơi với chúng, a còn nữa anh Hạo, có một chuyện nữa ta quên nói với ngươi."
Trần Hạo nói: "Chuyện gì?"
Lam Hồ Điệp nói: "Lần trước tiểu Hắc và tiểu Hoàng không phải là bắt một người tới hay sao, ông ta đột nhiên nói muốn ở lại Tam Thuỷ để bái sư."
"Cái gì? À, ngươi nói là lão Hoàng kia à, ông ta còn chưa đi sao?" Trần Hạo nghi ngờ hỏi.
Lam Hồ Điệp kinh ngạc nói: "Ngươi muốn thả ông ta sao?"
Trần Hạo ngẩn người, sau đó cười nói: "Quên đi, bây giờ nói cũng không muộn, ngươi đi nói cho ông ta biết, Tam Thuỷ sẽ không thu đệ tử cao tuổi, đuổi ông ta đi đi."
"Ta không làm đệ tử cũng được, trông cổng, trợ thủ, lên núi trồng trọt, dù là bồi ngủ ta cũng đồng ý, đạo hữu, xin ngươi đừng đuổi ta đi."
Trần Hạo vừa dứt lời, một tiếng rên vang lên, sau đó một ông lão áo bào màu vàng lao đến. Nhào tới trước mặt Trần Hạo, ôm lấy chân của hắn.
Trần Hạo: "...."