Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 670 - Chương 671: Chuyện Khác Thường

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 671: Chuyện khác thường

Gần tối muộn, phi cơ đến Tử thành.

Từ trên cửa sổ phi cơ nhìn xuống, Trần Hạo thấy cả một vùng đất bị bao trùm trong làn sương đen nhàn nhạt, cuồn cuộn không ngừng, chính là khí âm sát.

Thấy cảnh tượng này, Trần Hạo hít vào một ngụm khí lạnh.

Dù trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn bị dọa sợ.

Khí âm sát bao trùm nguyên một thành thị, quả thực hù chết người.

So với nơi đây, lượng khí phát tán từ Hoàng Tuyền Mộc chẳng đáng nhắc đến.

Nhưng mà dưới mắt Âm Dương, Trần Hạo cũng nhìn không thấu đám khí âm sát kia, chỉ có thể mơ hồ cảm giác trong đó ẩn núp không ít âm hồn hung linh.

Phi cơ hạ cánh, Đới Vân đi đến bên cạnh Trần Hạo rồi bảo: "Đạo hữu, có muốn hành động với bọn ta không?"

Trần Hạo cười: "Không cần đâu, hành động của các ngươi lớn như vậy, ta không thích ứng được, trước tiên cứ đi xem đã rồi nói sau."

Đới Vân vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, xâm nhập mạo hiểm không phải chuyện đùa, có khi tất cả bọn họ còn bị bao vây trong đó, chết không toàn thây. Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không trông cậy gì nhiều.

"Vậy được rồi, đạo hữu cứ tùy ý, nếu có chuyện gì có thể đến trụ sở Đạo môn của ban ngành bọn ta xin giúp đỡ." Đới Vân nói xong liền dẫn theo người nhanh chóng rời đi.

Trần Hạo ôm mèo đen, nhìn Đới Vân đi xa, lúc này mới cười cười, dạo bước về phía Tử thành.

Dọc đường đi, Trần Hạo phát hiện không ít người nước ngoài, có cả người da đen và da trắng, hơi thở trên người bọn họ không giống nhau, có mạnh có yếu, thậm chí có một số người khiến Trần Hạo có cảm giác bị uy hiếp, để hắn hơi ghé mắt nhìn.

Con đường tu hành ở nước ngoài cũng có chỗ phi phàm.

Lúc tiếp cận gần biên giới Tử thành, Trần Hạo phát hiện ra điểm bất thường của nó.

Hình như có một đường ranh giới rõ ràng ở giữa khí âm sát bao trùm lên Tử thành và thế giới bên ngoài, luồng khí cuồn cuộn đến đường biên lại cuốn trở về như thể gặp phải trở ngại nào đó, lặp đi lặp lại không ngừng.

Mà cùng lúc với chuyển động đó, khí âm sát dần dần mở rộng ra ngoài, mặc dù mức độ nhanh nhưng độ mở rộng lại cực nhỏ, nhìn kỹ mới có thể thấy được.

Chuyển động này khiến Trần Hạo có một loại cảm giác khó nói nên lời.

Tử thành này giống như một đứa bé mới chào đời vây, nó đang lớn dần lên!

Trong lòng Trần Hạo ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía Tử thành càng sâu.

Chẳng qua trước kia có mắt Âm Dương đều thuận buồm xuôi gió, nay ở Tử thành lại phải ăn quả đắng, hắn nhìn không xa được, thấy cũng không nhiều nên không thể phán đoán được tình huống bên trong Tử thành.

Trần Hạo lại duỗi tay ra, chụp lấy khí âm sát, một luồng khí bị hắn tóm lấy, lơ lửng trong lòng bàn tay, cẩn thận cảm giác, Trần Hạo phát hiện loại khí này y hệt thứ tản ra từ Hoàng Tuyền Mộc.

Chỉ có điều, lượng khí âm sát khổng lồ như vậy, bao trùm cả một thành thị thì phải cần bao nhiêu Hoàng Tuyền Mộc mới có thể kích phát ra? Như vậy, dù làm thế nào cũng không thể không chút tiếng động mà tạo ra một tòa thành chết trong vòng một đêm được!

Đúng lúc đang suy nghĩ, ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hiện lên vẻ ngạc nhiên, khí âm sát bị hắn tóm lấy nhanh chóng biến mất, chẳng còn tí tăm hơi nào.

Mịa nó chứ, thứ này được pháp lực bao quanh, hắn còn chưa buông ra thì sao nó tự động biến mất được? Nguyên lý gì đây?

Trần Hạo đứng hình.

Thứ này rất giống chất lỏng trong quả cầu pha lê, nếu quả cầu không vỡ thì không thể nhìn thấy chất lỏng trong đó.

"Rất thần kỳ đúng không? Khí âm sát này thế mà có thể biến mất không thấy tăm hơi, hoàn toàn không giống âm sát thông thường." Đột nhiên, một giọng nói vang lên, sau đó một cô gái đi đến bên cạnh Trần Hạo, nhìn hắn cười nói: "Bạch Lộ ra mắt Trần đạo hữu."

"Bạch Lộ?" Ánh mắt Trần Hạo khẽ động.

Cô gái cười nói: "Sao vậy, đạo hữu biết ta à?"

Trần Hạo đánh giá cô một chút. Cô gái này còn rất trẻ, dáng vẻ mới hơn hai mươi, không những cao mà còn xinh đẹp, mặt thon dài, da trắng nõn, tóc dài bồng bềnh, hơn nữa tu vi còn không yếu, ước chừng hơn mười năm, thực lực như vậy ở giới tu hành bây giờ tuyệt đối là bậc thiên kiêu.

"Không, chỉ là ta cũng có một người bạn tên là Bạch Lộ, đột nhiên nghe thấy nên có hơi ngạc nhiên." Trần Hạo lắc đầu.

Cô gái tên Bạch Lộ cười nói: "Ra là vậy, kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương(*). Thơ cổ Trung Quóc rất động lòng người, trước kia tên ta không phải Bạch Lộ, chẳng qua sau khi học thơ cổ Trung Quốc ta lại cảm thấy cái tên Bạch Lộ rất đẹp, liền tự mình đổi tên."

(*) Một bài thơ cổ

Trần Hạo hỏi: "Vậy sao đạo hữu lại biết ta?"

Bạch Lộ đáp: "Ta là truyền nhân của tông phái đời này, tông môn của chúng ta luôn quan hệ thân thiết với Đạo môn Trung Quốc, cũng có hơi chú ý đến thiên kiêu Đạo môn mới xuất hiện ở Trung Quốc. Đạo hữu được mệnh danh là lớp trẻ mạnh mẽ nhất Trung Quốc, dĩ nhiên tông phái của ta rất tôn sùng, nói thật với đạo hữu, ta có hơi mê mẩn ngươi đó."

Trần Hạo cười cười, cũng không để ý chuyện Bạch Lộ thổi phồng hắn mà hỏi thẳng: "Vừa rồi khí âm sát đột nhiên biết mất, không biết đạo hữu có cách lý giải nào không?"

Bạch Lộ cười đáp: "Đây chính là một vấn đề mà trụ sở Đạo môn đang nghiên cứu, căn cứ theo phỏng đoán của các vị tiền bối, phỏng chừng nó có quan hệ với Tử thành, nếu có thể giải đáp thì có lẽ sẽ cởi bỏ được bí mật của Tử thành."

"Đã có đáp án chưa?"

Bạch Lộ đáp: "Vẫn chưa?"

Trần Hạo bĩu môi, chưa thì ngươi nói làm quái gì.

"Phải rồi đạo hữu, nếu ngươi đã tới đây khẳng định cũng có hứng thú với Tử thành đúng không? Hay là ngươi tham gia cùng tiểu đội của bọn ta đi, cùng nhau thăm dò?" Bạch Lộ tiếp tục nói.

Tiểu đội của các ngươi?

Trần Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có mấy người đang đứng, da đen da trắng đủ cả, cũng có người da vàng, trông tu vi cũng không tệ lắm.

Mặt mũi của cô nàng này lớn thật, thế mà có thể kéo mấy người khác giới tu hành vào chung một đội.

Trong lòng có hơi ngạc nhiên, Trần Hạo cười nói: "Ta nghe nói các quốc gia thành lập đội thám hiểm, thực lực của chính phủ còn rất mạnh, mấy tên tôm tép như chúng ta hình như không cần thiết phải mạo hiểm nhỉ?"

Bạch Lộ nói: "Chúng ta không vào để thăm dò nguyên nhân hình thành Tử thành mà đi kiếm bảo vật. Chẳng lẽ đạo hữu còn chưa biết?"

Trần Hạo nghi ngờ hỏi: "Biết cái gì?"

Bạch Lộ đáp: "Tử thành có bảo vật. Trước đó rất nhiều người đi ra từ Tử thành đều có được âm châu, tinh phách. Hiện tại, rất nhiều đồng đạo trong trụ sở cũng bắt đầu thành lập đoàn đội nhỏ tiến vào tìm kiếm."

Trần Hạo nhíu chặt lông mày, ngạc nhiên hỏi: "Âm châu, tinh phách? Tử thành không phải mới vừa hình thành à? Sao có thể xuất hiện hai thứ này?"

Bạch Lộ nói: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có điều âm châu và tinh phách là thật. Hiện tại mới vừa bắt đầu thôi, nhiều người còn lo lắng, mình có thể đoạt trước tiên cơ, nếu như đợi đến lúc tất cả mọi người ra tay thì không chắc chúng ta thu hoạch được gì nữa đâu. Ý của đạo hữu thế nào?"

Trần Hạo đang muốn lên tiếng, đột nhiên ánh mắt khẽ động, trầm ngâm một lát sau đó cười nói: "Ta cảm thấy không tệ, có thể hợp tác."

Bạch Lộ mừng rỡ, vội vàng nói: "Quá tốt rồi, có đạo hữu tham gia, chúng ta có thể nắm chắc hơn. Được rồi, ta dẫn đạo hữu đến làm quen với những đồng đội khác."

Trần Hạo cười tủm tỉm đi theo sau Bạch Lộ, âm thầm liên hệ với lái xe không mặt.

"Lão Không, ngươi khẳng định cô gái kia không phải là người à?"

"Ta khẳng định, cô ta dùng pháp thuật cấm khóa sinh khí vào trong cơ thể, thoạt nhìn như người sống, thế nhưng cô ta không biết, sinh khí của người sống không phải mượt mà không lỗ hổng mà luôn trao đổi lên xuống, tuần hoàn không ngừng nghỉ."

Bình Luận (0)
Comment