Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 672 - Chương 673: Âm Thú Và Tinh Phách

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 673: Âm thú và tinh phách

CMN, đây không phải là quái thú mà Đới Vân từng nhắc đến đấy chứ?

Sau chớp mắt ngạc nhiên đến sững người, Trần Hạo rất nhanh phản ứng lại.

Con quái vật giống như khủng long này cao chừng một tòa nhà ba tầng, toàn thân hơi mờ, chân tay cường tráng, quả đầu dữ tợn, trong cái miệng há ra là cặp răng nanh sắc nhọn.

Nói nó là quái thú cũng không sai.

"Lão Không, có thể chơi nó được không?" Trần Hạo cảm nhận được một sự uy hiếp đáng sợ đến từ con quái thú kia, vội vã mở miệng dò hỏi.

Lái xe không mặt đáp: "Đây là âm thú, tạm thời chơi không lại. Thế nhưng đạo hữu yên tâm, tốc độ của nó rất chậm, không làm gì được… Ặc!"

Lái xe không mặt còn chưa dứt lời đã im bặt lại.

Bởi vì quái thú kia phát hiện âm xe, vọt một cái nhảy thẳng tới, rơi xuống.

Mắt thấy xe tang sắp bị cơ thể khổng lồ của quái thú bao trùm, lái xe không mặt bất chấp mất mặt mũi, điều khiển xe tang, lắc phần đuôi xe, mạo hiểm xuyên qua từ dưới bụng quái thú.

Sau đó quái thú gầm lên, truy kích sau lưng, tốc độ… không hề chậm.

Trần Hạo đen mặt: "Lão Không, tốc độ chậm mà ngươi nói đây à?"

Lái xe không mặt lúng túng nói: "Đây là âm thú cải biến, không giống với loại ta biết."

Trần Hạo đang muốn lên tiếng, đột nhiên nghe được một tiếng ngao ô, mèo đen ở bên chạy vội đến, cơ thể biến lớn, sau đó ngăn cản quái thú lại.

"CMN, Tiểu Hắc làm gì vậy!" Trần Hạo giật nảy mình, vội vàng bảo lái xe không mặt dừng xe lại, khẩn trương nhìn sang, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng, một khi nó đuổi theo hắn sẽ chạy qua hỗ trợ.

Quái thú vốn đang đuổi theo xe tang, bị Tiểu Hắc ngăn chặn nên dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn chằm chằm mèo đen, chốc lát sau nó gầm lên một tiếng.

Mèo đen hình như khó chịu, nó gầm gừ lại, sau đó bất ngờ tập kích, xoạt xoạt xoạt bò lên trên người quái thú.

Quái thú gào thét giãy dụa, quay đầu cắn xé mèo đen.

Lúc đầu Trần Hạo định đi lên hỗ trợ, nhưng nhìn một hồi, ánh mắt hắn trở nên quái lạ.

"Lão Không, ngươi nhìn xem có phải ta hoa mắt hay không, Tiểu Hắc đang đè lên quái thú rồi đánh hả?"

Lái xe không mặt cũng hơi ngạc nhiên đáp: "Hình như con thú kia hơi sợ mèo đen đó đạo hữu."

"Sao lại thế? Hơi thở trên người quái thú này không hề đơn giản, sao nó lại phải sợ Tiểu Hắc?" Trần Hạo khó hiểu.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, mèo đen như thể tìm được chỗ nào đó, ngao một tiếng, há mồm cắn xuống.

Sau đó, trong lúc Trần Hạo đang trợn mắt há hốc mồm, chỗ bị mèo đen cắn trên người quái thú đột nhiên phun ra một luồng khí âm sát.

Khiến người ta ngạc nhiên chính là, bên trong luồng khí âm sát này ẩn chứa vô số âm linh tàn hồn.

Theo khí âm sát phun ra, cơ thể quái thú cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Không bao lâu sau, khí âm sát phun ra hết sạch, mà quái thú cũng thay đổi dáng vẻ, Trần Hạo câm nín nhìn.

Con thú kia bây giờ làm gì còn vẻ dữ tợn và răng nanh bén nhọn, thế mà biến thành một con chuột.

Mặc dù con chuột này không nhỏ, nhìn to tương tự như mèo đen, nhưng so với hình tượng ban đầu quả thực không quá đáng yêu.

Giờ phút này, con chuột bị móng mèo ấn trên mặt đất, hóa thành một cụm âm khí, sau đó bị mèo đen cắn nuốt.

Ăn chuột âm thú xong, mèo đen kêu lên vui vẻ, hiển nhiên thứ kia đối với nó là vật cực bổ.

Trần Hạo và lái xe không mặt nhìn nhau, câm nín không nói được gì.

"Tình huống gì thế này? Sao một con chuột lại có thể chuyển hóa thành dạng âm thú đáng sợ như vậy!" Lái xe không mặt hỏi.

Trần Hạo nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Tử thành này quá quỷ dị."

"Còn đi tiếp hay không?" Lái xe không mặt hỏi.

Trần Hạo trầm ngâm một lát rồi nói: "Đi tiếp, trong Tử thành khả năng không chỉ có một con, bây giờ có cơ hội tìm hiểu sao lại bỏ qua được, nếu không sau này phải đối đầu với nó lại trở nên luống cuống."

Lái xe không mặt không đáp lại, trực tiếp điều khiển xe tang, tiếp tục xua đuổi rượt bắt âm linh.

Trần Hạo thì đi tới chỗ mèo đen, kiểm tra tình hình của nó.

Sau khi ăn chuột âm thú, hơi thở của mèo đen nâng cao hơn một đoạn, mạnh hơn so với trước kia nhiều.

Hình như một con âm thú đã đủ cho nó tiêu hóa, mèo đen không tiếp tục bắt âm linh nữa mà nhảy vào ngực Trần Hạo, tìm một tư thế thoải mái, sung sướng chợp mắt.

Trần Hạo vuốt bộ lông đen bóng mượt của nó, âm thầm sợ hãi thán phục, con Tiểu Hắc này luôn luôn đem đến ngạc nhiên cho hắn vào thời khắc then chốt.

Kế đó, Trần Hạo tùy ý để xe tang cắn nuốt âm linh, còn hắn thì quan sát tình hình xung quanh, rồi hắn phát hiện một số tình huống trong Tử thành.

Trong Tử thành rõ ràng chưa từng được thanh lý.

Khắp nơi đều là thi thể, nhìn dáng chết của những người này có thể thấy phần lớn họ trước khi bị hại đều đang nghỉ ngơi, ngủ rất say, một phần thì đang bận rộn, cũng không nhận ra cái chết cận kề, chớp mắt sau đã bị cướp mất sự sống, ngay cả sợ hãi cũng không kịp.

Tình huống này khiến Trần Hạo âm thầm kinh hãi.

Đúng lúc đang tra xét, đột nhiên sắc mặt Trần Hạo khẽ động, hắn lại gần một thi thể, ngạc nhiên phát hiện thi thể này bắt đầu mọc lông, trên người có một lớp lông tơ, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện.

Một cái còn xem là trường hợp đặc biệt, thế nhưng Trần Hạo lại tìm thêm mấy thi thể nữ nữa, hắn phát hiện tất cả đều bắt đầu mọc lông, hơn nữa cơ thể bắt đầu trở nên cứng ngắc, lập tức hắn cảm giác được một sự sợ hãi không tên.

Đây là muốn thi biến sao!

Ba bốn trăm nghìn người đồng loạt thi biến, nếu thực sự bùng nổ thì ai mà đỡ nổi?

Sau khi thi biến, không sợ súng sợ đao, sức lực tăng mạnh, cơ thể còn có thi độc, trừ phi có tên lửa đạn đạo uy lực dọn sạch chứ người bình thường ai cũng không thể trêu vào.

Thế nhưng cứ như vậy, e rằng toàn thế giới cũng phải loạn.

Trần Hạo tâm tư rối bời, cân nhắc xem hay là cứ về kể lại tình huống cho ban ngành liên quan biết trước đã, để bọn họ nghĩ biện pháp giải quyết.

Lúc hắn đang nghĩ ngợi thì mèo đen đột nhiên meo meo kêu lên.

Trần Hạo hoàn hồn, ánh mắt chuyển động, quay đầu nhìn lại, phát hiện ở chỗ quẹo một tòa nhà có một luồng ánh sáng âm u màu xanh lục đang lơ lửng trôi ra, nó trốn trốn tránh tránh, dường như rất cảnh giác.

Một lúc sau, nó xác định không có nguy hiểm gì mới nổi lên hoàn toàn, lộ ra bản thể.

Ánh sáng âm u màu xanh lục là một khối hình chữ nhật, dài khoảng hai đến ba mét, cả người dẹp lép, toàn thân ở trong trạng thái lơ lửng, không chạm đất, cơ thể vặn vẹo tiến lên, đổi hướng, y như một con cá sống trong không khí.

Chỗ ánh sáng âm u màu xanh lục lướt qua, rơi rớt những đốm sáng xanh, trông cực kỳ xa hoa và lộng lẫy.

Đây chính là tinh phách!

Trần Hạo ngạc nhiên trong chớp mắt, rất nhanh sau đó, sự ngạc nhiên của hắn biến thành kinh hãi.

Chỉ thấy những tinh phách xanh lục này trôi đến đâu, thi thể trên mặt đất hấp thu điểm sáng đến đó, kế tiếp, đám lông như thể được ăn chất kích thích, nhanh chóng dài ra, rậm rạp.

Mịa nó chứ... Thi biến là do những tinh phách này gây nên!

Trần Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, mắt nhìn chằm chằm tinh phách.

Chớp mắt, tinh phách màu lục ngừng lại, dường như cảm giác được gì đó, sắc xanh trên người nó mạnh lên, rồi vèo một cái phóng về phía một tòa nhà.

Trần Hạo sao để cho nó chạy trốn được, hắn lao vụt qua, chặn đường nó đi, tùy ý tinh phách xanh lục đến gần, biến mất trong tầm tay.

Bắt lấy tinh phách, lúc Trần Hạo đang muốn thu dọn mấy bộ thi thể thì ngừng lại động tác, quay đầu nhìn lại, khóe miệng hắn co quắp.

Hắn chỉ thấy những căn nhà xung quanh đột nhiên bừng lên từng cụm sáng xanh, lít nha lít nhít, cả con đường đều bị che kín.

Mịa nó chứ, hắn đang... xông vào ổ tinh phách hả!

Bình Luận (0)
Comment