Đột nhiên có rất nhiều tinh phách xuất hiện, Trần Hạo không vui mà lại ngạc nhiên.
Đối với tu sĩ, tinh phách là đồ tốt, nhưng khi tinh phách xuất hiện với số lượng lớn thì đối với chúng, sinh linh cũng là đồ tốt.
Bởi vì tinh phách có một đặc tính rất đặc biệt, đó chính là tính chất quần thể, được gọi là khả năng hút tinh chất. Chúng có thể hấp thu mọi sinh linh gần chúng, khả năng phòng ngự bình thường không có tác dụng.
Khả năng hút tinh chất này không gây tổn thương tới người khi tinh phách ở một mình, nhưng tinh phách tụ tập lại với số lượng lớn thì gây sát thương cực mạnh.
Cho nên chỉ sửng sốt mấy giây, Trần Hạo liền nhanh chân chạy thẳng tới Linh Xa.
Hắn hành động, đám tinh phách lít nha lít bay theo, tạo ra tiếng kêu kì lạ.
Khi tiếng kêu đó vang lên dẫn tới càng nhiều tinh phách xuất hiện.
Sắc mặt Trần Hạo thay đổi.
Con mẹ nó, số lượng này hơi nhiều rồi.
Dựa vào ghi chép của đạo môn, tinh phách không phải đồ hiếm, nhưng cũng không phổ biến, thường thường chỉ xuất hiện ba tới năm cái, nhiều hơn thì trăm cái là cùng.
Nhưng với số lượng quần thể lớn không xác định được số lượng như này thì chưa từng được ghi nhận.
Trần Hạo cảm thấy nặng nề trong lòng, tốc độ lại nhanh hơn một chút, hắn xông thẳng vào Linh Xa ngay tại ngã rẽ trước mặt.
Trong xe, Không Cần Mặt Mũi nói: "Đạo hữu, có nhiều giả tinh phách thật,mấy thứ này làm được cái gì?"
"Giả tinh phách? Là gì vậy?"
Trần Hạo kinh ngạc hỏi.
Không Cần Mặt Mũi nói: " Những tinh phách này không có nhiều tinh khí, số tinh khí đó chỉ bằng một phần mười tinh phách bình thường. Vừa Linh Xa thử phôn thệ mấy cái nhưng không có hiệu gì lớn, không tốt bằng hung linh nữa. Ta cảm thấy những tinh phách này giống Âm Thú kia, đều là giả!"
Trần Hạo im lặng không nói gì.
Thành phố chết quỷ dị như này, sao có thể là giả được?
Lúc này đám tinh phách đã bao vây Linh Xa, chợt một luồng ánh sáng xanh xuất hiện trên thân tinh phách, tạo ra lực hút vô hình bao lấy chiếc xe khiến nó biến dạng.
Không Cần Mặt Mũi nói: "Haha, ta tha chưa hút bọn mi đâu, bọn mi còn dám hút ta, vậy để xem ai lợi hại hơn."
Nói xong, Không Cần Mặt Mũi điều khiển xe, đầu mui Linh Xa biến thành cái miệng rộng, một lực hút cực mạnh xuất hiện, những tinh phách kia nhanh chóng bị hút vào trong miệng của Linh Xa.
Trong nháy mắt, hàng trăm tinh phách biến mất.
Nhưng số lượng tinh phách vẫn còn rất nhiều, chúng nó xuất hiện không ngừng khiến cả đoạn đường chật bị ách tắc.
Không Cần Mặt Mũi không sợ, vẫn tiếp tục phôn thệ, chúng nó tới bao nhiêu thì hắn ăn bấy nhiêu.
Trần Hạo nhíu mày.
Sau khi được Không Cần Mặt Mũi nhắc nhở, Trần Hạo đột nhiên có cảm giác kì lạ, sau một thời gian quan sát đám tinh phách, Trần Hạo dần dần nhận ra bất thường.
Những tinh phách này được biến đổi từ linh hồn những người đã chết trong thành phố này.
Gọi bọn chúng là tinh phách thì không đúng, gọi là linh hồn thì đúng hơn. Không biết những linh hồn này bị nhiễm cái gì mà biến thành như thế này, nhưng quá trình nhiễm kia chưa hoàn thành, hắn vẫn nhận ra một số nét của con người.
Nhưng sức mạnh kiểu gì mới có thể biến linh hồn thành tinh phách?
Trần Hạo đang suy nghĩ, thì nhận thấy một làn sóng cực kì mạnh mẽ xông tới.
Làn sóng này cực nhanh, trong nháy mắt đã bao trùm Linh Xa.
Chiếc Linh Xa đang phôn thệ tinh phách quên cả trời đất, bị làn sóng đó hất văng, bị lật tung tầm bảy tám vòng rồi mới rơi xuống.
Trên xe, Không Cần Mặt Mũi, Trần Hạo, mèo đen bị chấn động không nhẹ, choáng váng cả đầu óc. Nhưng Trần Hạo vẫn phản ứng cực nhanh khi thấy chiếc xe sắp bị văng xuốn, trong cơn mê man hắn vẫn kịp vẫy tay khiến chiếc xe thu nhỏ lại như chiếc xe đồ chơi rồi rơi vào tay hắn.
Trần Hạo xoay người tiếp đất, hắn ôm lấy mèo đen nhanh chân bỏ chạy.
Hắn rất may, đám tinh phách kia cũng bị làn sóng hất văng đi mất, Trần Hạo nắm bắt cơ hội, dùng hết sức chạy thoát.
Sau khi chạy khỏi con đường đó, Trần Hạo nhảy lên một tòa nhà tầm bảy tám tầng để kiếm đường ra.
Nhưng sau khi quan sát, Trần Hạo nhận thấy hiện tượng dị thường.
Xung quanh đủ loại màu sắc.
Từ khu vực hắn đang đứng có các màu sắc nối tiếp nhau, bắt đầu là màu xanh, kế tiếp là màu đỏ, màu trắng cùng màu vàng.
Màu xanh là tinh phách, vậy những màu còn lại là gì? Có phải cùng lại đã được biến đổi như tinh phách này không?
Làn sóng vừa rồi xuất phát từ khu vực màu đỏ.
Phải chăng những màu sắc kia đại diện cho một quần thể, cũng như năng lực đặc biệt của quần thể đó!
Dù suy nghĩ vậy nhưng Trần Hạo cũng không nhìn nhiều, hắn xác định khu vực biên giới của thành phố chết rồi nhảy xuống, mượn lực trên không trung mà đi.
Sau mấy lần, Trần Hạo mới rơi xuống, hắn đã rời khu vực của thành phố chết, tới một vùng đất trống u ám.
Hắn quay người nhìn mới thấy sự khác biệt, trước mắt chỉ có màu đen, không hề thấy những màu màu sắc xanh đỏ vàng gì lúc trước.
Dường như thành phố chết này có gì đó bảo hộ, ở bên ngoài không sẽ không thấy được tình huống bên trong.
Nhưng những tu sĩ khác từng nói, vào đây sẽ không còn đường ra. Chẳng phải anh đây toàn vẹn ra ngoài rồi đây?
Trần Hạo không hiểu lắm, đang tính rời đi thì mèo đen đột nhiên gào lên, nó xù lông, trợn mắt nhe răng nhìn chằm chằm phía trước, sau đó lắc đầu với Trần Hạo.
Trần Hạo ngạc nhiên, quan sát kĩ trước mặt thì sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
Hắn lại nhìn về phía thành phố chết, vẫn cảnh tượng u ám đó, không thể nhìn thấy gì.
Mà xung quanh hắn cũng không có gì, chỉ có thành phố chết đằng sau.
Nhưng mèo đen đã cảnh báo cộng thêm trong lòng Trần Hạo cũng cảm thấy không ổn, dường như đằng trước có nguy hiểm, nếu hắn tiếp tục đi, vậy chắc chắn bước vào đường chết.
Trần Hạo suy nghĩ.
Những tu sĩ kia nói không sai, khi bị hung kinh kéo vào thành phố chết sẽ không có đường chạy thoát.
Bây giờ xem lại, Trần Hạo chưa chắc đã ra ngoài! Hắn chỉ bị mê hoặc, đôi mắt âm dương cũng không nhìn được.
Thế nhưng cứ đứng một chỗ như này sao được? Chẳng lẽ cứ đợi đến trời sáng? Nhưng nếu vẫn không đi ra được thì sao?
Trần Hạo nhíu mày suy ngẫm.
Ngay giờ phút này, Trần Hạo cảm thấy bất lực với con mắt âm dương.
Con mắt âm dương này dùng rất tốt, nhìn thấy mọi thứ sát khí tà khí giữa âm và dương.
Nhưng con mắt này cũng có hạn chế, có rất nhiều sự vật không thể nhìn được. Hắn làm nhiều nhiệm vụ như thế, mà sao chưa gặp nhiệm vụ thăng cấp cho con mắt âm dương vẫn này? Nó mà được thăng cấp, vậy cái gì cũng…. Hả, thăng cấp!!!
Trần Hạo nghĩ tới đây, thì con mắt càng ngày càng sáng, trên gương mặt xuất hiện sự chờ đợi.
Sau đó, Trần Hạo bấm pháp quyết, ngưng tụ một luồng ánh sáng rồi đặt trên mắt.
Hắn cảm thấy một luồng khí ấm áp ngay ở mắt, rồi đôi mắt hơi nhoi nhói cùng ngứa, nước mắt trào ra, khiến cảnh tượng trước mắt bị tầng nước che phủ.
Sau một lúc lâu, luồng khí ấm áp mất dần, cảm giác chua xót cùng ngứa ran đã giảm, lúc này Trần Hạo cũng mở nhận được kết quả.
Con mắt âm dương, khai quang thần thông, tăng cường tầm nhìn, phá vỡ ảo ảnh, viễn cảnh, nhìn thấu được bóng tối cùng trấn tà.
Đm, làm như vậy cũng được à!
Trần Hạo cảm thấy vui mừng, thấy một cánh cửa đã mở rộng trước mắt mình.
Thì ra hệ thống còn dùng được như vậy! Mẹ nó, khai quang cho chính bản thân mình, mới là cách dùng thực sự của hệ thống à?