Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 674 - Chương 675: Thành Đoàn

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 675: Thành đoàn

Vui vẻ qua đi, Trần Hạo nhanh chóng thử nghiệm tác dụng của con mắt âm dương khi được khai quang.

Hắn nhìn về phía trước, vẫn khung cảnh u ám đó, nhưng Trần Hạo mơ hồ cảm thấy sự uy hiếp càng mạnh.

Sau đó, Trần Hạo không ngần ngại tiếp tục gia trì cho con mắt âm dương.

Dùng hai mươi năm pháp lực để gia trì, Trần Hạo mới cảm thấy con mắt của mình biến hóa.

Khung cảnh u ám ban đầu giờ đã thay đổi, phía trước sáng như ban ngày, cỏ cây, nhà cửa, đường xá, dây điện, với một cái miệng đen ngòm, tất cả đều rất rõ, nhìn con mẹ nó rất rõ.

À, có gì đó sai sai!

Trần Hạo dừng lại, rồi nhìn về cái miệng kia, suýt nữa rơi cả con mắt.

Cách đó mười mấy mét, có một con quái vật khổng lồ trong suốt nằm rạp ở đường, bao lấy cả con đường.

Con quái vật này giống như một con cá, có thể thấy loáng thoáng vảy của nó trên người.

Nó mở miệng, hường như đang đợi con mồi chạy vào.

Đm, nếu hắn không khai quang con mắt âm dương, thì đi thẳng vào bụng cá luôn rồi!

Trần Hạo thấy sợ hãi.

Đây là cá linh, con mắt âm dương lúc trước không nhìn được thì chắc chắn nó không phải vật bình thường. Và giờ Trần Hạo mới nhận ra, hắn chưa ra khỏi thành phố chết, mà lại đi sâu vào trong, hoàn toàn ngược hướng với đường ra ngoài.

Điều này khiến Trần Hạo toát cả mồ hôi lạnh.

Nếu không có mèo đen nhắc nhở, cứ đi thẳng ra đó chưa bị cá ăn đã bị con dị chủng nào đó ăn mất.

Bây giờ thì tốt rồi, con mắt âm dương có thể nhìn rõ thành phố chết này, không chỉ nhìn rõ, nó còn xuyên qua mọi kiến trúc, nhìn được rất xa, thấy rõ nơi nào có nguy hiểm.

Trần Hạo cười nhìn con cá khổng lồ.

Đồ chơi này lúc không thấy mới khiến cho Trần Hạo cảm thấy bị uy hiếp. Nhưng giờ nhìn thấy nó, con cá chỉ là con cá thôi, uy hiếp được ai.

Bước lại gần con cá khổng lồ, Trần Hạo đưa tay chạm nó, mới nhận ra không sờ được con cá này, nó giống như vô hình, dù tay sờ vào ánh sét cũng không gặp thương tổn.

Nhưng nó mở miệng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Trần Hạo suy nghĩ một lúc, ngưng tụ pháp quang bắn vào miệng cá.

Con cá cảm thấy có gì trong miệng mình, nó ngậm miệng lại, phát ra tiếng chẹp chẹp như một đứa bé tham ăn chưa tỉnh ngủ.

Sau đó Trần Hạo cảm thấy pháp quang của mình bị con cá nuốt vào đã bị tiêu hóa.

Trần Hạo không nói được lời nào.

Mẹ nó, đây là bug còn gì, nằm ở đây, người khác không đụng được, nhưng chỉ cần chạy vào miệng nó là bị ăn, cái quỷ gì vậy? Hắn mà báo cáo được chắc chắn báo cáo con này.

Trần Hạo không hành động nữa, im lặng một lúc rồi quay đi.

Đụng vào loại khó nhằn hơn cả con nhím thì bỏ qua còn hơn.

Đi vòng qua con cá khổng lồ, Trần Hạo dạo bước trên phố.

Ban đêm ở thành phố chết đối với Trần Hạo không khác gì ban ngày, thậm chí vì khả năng thấy thị, hắn nhìn rõ bên trong từng tòa nhà có những gì.

Mà lúc này Trần Hạo mới phát hiện, thứ đáng sợ nhất trong thành phố chết này không phải hung linh, tinh phách hay là cá linh khổng lồ.

Thứ đáng sợ nhất chính là loại hư tuyến cực kì mỏng manh, mắt thường không thể thấy được.

Cái hư tuyến đó tạo thành mạng lưới cực kì dày đặc, trải rộn bốn phía.

Trần Hạo đi trên đường cũng không tránh được nó, sau mấy lần tiếp xúc, nắm nhận ra hư tuyến này sẽ gây ra ảnh hưởng gì đó tới não bộ, khiến bản thân bị đánh lừa.

Nếu không nhờ con mắt âm dương đã được nâng cấp, Trần Hạo tiếp xúc với sự đánh lừa vô hình như thế cũng đành chịu.

Nhưng bây giờ. Trần Hạo đã nhìn thấy đường ra, sự chỉ dẫn sai lầm đã bị Trần Hạo bỏ qua.

Đi tầm mười phút. Trần Hạo cuối cùng cũng nhìn thấy biên giới của thành phố chết. Khi bước qua đó, hắn thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trần Hạo quay đầu nhìn thành phố chết một lát rồi rời đi.

Tầm mười năm phút sau.

Trần Hạo đã về tới trụ sở, nơi này có rất nhiều người tu hành của các quốc gia, mỗi người đều có công việc của riêng mình, nên Trần Hạo đi hay về cũng không ai để ý.

Dù sao đêm hôm khuya khoắt, thành phố chết vốn nguy hiểm như vậy, làm gì có ai không sợ chết xông vào!

Trần Hạo về tới trụ sở được Đại Hạ an bài để nghỉ ngơi, một đêm trôi qua không có việc gì xảy ra.

Sáng hôm sau, Trần Hạo tự nhiên tỉnh lại.

Trần Hạo bế mèo đen ra khỏi người rồi đi ra ngoài, nhìn thành phố chết.

Trời đã sáng, âm khí bao trùm thành phố chết trở nên mỏng manh, có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong thành phố.

Lúc này, nhân viên của trụ sở bắt đầu công tác, công việc lu bù lên.

Đội thám hiểm liên minh dự định sáng hôm nay xuất phát, quy định phải ra trước khi mặt trời lặn, nếu không sẽ không thoát khỏi nơi này.

Trần Hạo không vội, hắn rửa mặt sạch sẽ, mang mèo đen đi ăn sáng rồi mới ung dung tới chỗ Bạch Lộ đã hẹn.

Trần Hạo vừa mới đến được thì đã thấy nhóm Bạch Lộ chờ sẵn, dường như họ chờ khá lâu. Cả đám người da trắng, da đen, thậm chí tiểu quỷ đều nhìn Trần Hạo với thái độ không tốt.

Bạch Lộ bất đắc dĩ nói: "Trần đạo hữu, vì lí do an toàn nên chúng ta mới phải tạo đoàn thám hiểm, ngươi khiến mọi người chờ vậy làm mọi người khó chịu đó."

"Thấy khó chịu thì thôi, ta không đi nữa." Trần Hạo thản nhiên nói.

Bạch Lộ: ". . ."

"Ha ha, đùa thôi, ta cũng muốn đến Âm Châu, sao có thể bỏ qua cơ hội này." Trần Hạo nham nhở cười, bỏ qua ánh mắt dò xét của Bạch Lộ.

Sau khi thăng cấp con mắt âm dương, không có gì qua được mắt hắn, người Bạch Lộ này bị hắn nhìn thấy hết, từ dáng người, biểu cảm, thậm chí những đồ vật kì lạ cũng không bỏ qua.

Nhưng đây không phải việc quan trọng, Trần Hạo nhận thấy bên trong của Bạch Lộ bị vật gì đó chặn lại, giống như một phù chú đem sinh khí của cơ thể khóa lại.

Trần Hạo nảy ra suy nghĩ chơi ác, nếu dùng nước làm phù chú đó ướt, không biết có chuyện gì xảy ra.

"Trần đạo hữu cứ đùa, ngươi chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì xuất phát thôi, đội bên kia đã vào rồi." Bạch Lộ mất tự nhiên nói.

Trần Hạo cười nói: "Vậy thì đi thôi."

Bạch Lộ không muốn gây to chuyện, nên nói vài câu với mấy người khác rồi bắt đầu lên đường.

Hừm, không ngờ không phải đi bộ, mà lái xe, chiếc xe việt dã quân dụng đủ chỗ cho sáu người.

Bởi vì Trần Hạo đến trễ nên mấy người cùng đoàn không chào đón hắn cho lắm, chả ai bắt chuyện với hắn.

Trần Hạo mừng rỡ nhàn hạ, ôm mèo đen quan sát xung quanh.

Bạch Lộ lái xe đi vào thành phố chết, ngay thời điểm chiếc xe vào địa phận đó, tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh, cả đám đề cao cảnh giá.

Ngay cả Trần Hạo đang vuốt ve con mèo cũng ngừng lại, nhìn Bạch Lộ với ánh mắt kì lạ.

Tiến vào địa phận của thành phố chết, người da trắng, da đen cùng tiểu quỷ đều tự động trục xuất âm khí xung quanh họ.

Nhưng Bạch Lộ thì khác, cô lại tự động hấp thu, giống như đó là bản năng của cô, cô không hề chú ý tới việc cơ thể mình hấp thu âm khí.

Bình Luận (0)
Comment