Phát hiện có người quan sát mình, Bạch Lộ giật giật, nhưng âm khí xung quanh hắn lại không hề biến mất.
Trần Hạo phát hiện ra, âm sát bên trong Bạch Lộ cực kì hưng phấn, giống như cuộc sống của cô.
Có chuyện vui rồi!
Trần Hạo nở nụ cười, bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục giả bộ quan sát tình huống.
Nhưng lần này Trần Hạo đã phát hiện kỳ lạ.
Những màu sắc đỏ, xanh, vàng gì đó đã biến mất.
Ngay cả hư tuyến trải dài trong thành phố chết cũng không thấy.
Dùng mắt âm dương, chỉ có thể thấy những hung linh ẩn núp, bọn chúng dường như phát hiện nguy hiểm, không dám thò đầu ra.
Thành phố chết ban ngày cùng ban đêm là hai trạng thái khác nhau.
Trần Hạo suy nghĩ điều gì đó.
Xe việt dã đi vào càng sâu, dần dần tới khu vực ngoại thành.
Đến nơi này, Trần Hạo phát hiện, không chỉ có đội của hắn có ý định tạo nhóm thám hiểm, mà có rất nhiều đội khác.
Hiện giờ khu vực ngoại thành thành phố chết có rất nhiều xe đi lại.
Nhìn thấy hình ảnh này, người da đen và người da trắng đều cố ý liếc Trần Hạo, ánh mắt kia rõ ràng trách tới chậm.
Trần Hạo bĩu môi, không nhìn.
Bạch Lộ dừng xe, nhìn chỗ ngồi đằng sau, nói bằng tiếng anh: "Hiện tại khu vực bên ngoài không cần thám hiểm, lựa chọn duy nhất chính là đi sâu vào, ta đề nghị, vời vì có đội thám hiểm khác phía trước nên chúng ta có bảo hiểm."
Người da trắng và người da đen nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Tiểu quỷ lạnh lùng, im lặng ngồi, tay lúc nào cũng đặt trên thanh đao bên hông, giống như có thể tiến vào trạng thái chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Trần Hạo cười cười, thể hiện không quan trọng.
Bạch Lộ cười, tiếp tục lái xe đi vào.
Chiếc xe càng vào sâu khu vực thành phố chết, đội thám hiểm càng giảm bớt.
Hơn mười phút sau, xung quanh không còn đội thám hiểm nào, âm khí nơi này cực kỳ dày đặc, hung ninh ẩn nấp hai bên đường càng nhiều, đang có xu hướng tập trung lại với nhau, chúng đang có ý định tấn công.
Bạch Lộ nói câu gì đó trong miệng, sau đó lấy một lá bùa, dán lên kính, lập tức, một làn sóng sức mạnh khuếch tán, sau đó hung lung hai bên đường lập tức bị dọa biến mất.
Người da trắng và người da đen thán phục, hiếu kỳ nhìn lá bùa.
Tiểu quỷ tiếp tục lạnh lùng.
Trần Hạo thì cười.
Phù khu tà này chỉ có thể lừa người ngoài nghề, trên thực tế Bạch Lộ đã dùng lá bùa làm môi giới truyền sức mạnh, tạo nên ánh sáng không giống bùa khu tà.
Thứ phụ thân trên người phụ nữ này không có đầu óc rồi.
Không biết phù pháp này tôi đã được truyền thừa sao? Vậy còn dám múa rìu qua mắt thợ?
Chậc, không biết nó có mục đích gì?
Trần Hạo suy nghĩ.
Đúng lúc này có một ánh sáng màu xanh xuất hiện ở phía trước.
Bạch Lộ vui mừng nói: “Là tinh phách, chúng ta đuổi theo thôi.”
Nói xong, cô nhấn phanh.
Người da trắng cùng người da đen chuẩn bị tinh thần kĩ càng.
Còn tiểu quỷ… À, vẫn nên để cậu ta lạnh lùng tiếp đi.
Xe việt dã xông lên, đuổi theo ánh sáng màu xanh, đến cuối đường xe chuyển hướng tiếp tục đuổi theo.
Nhưng con đường phía trước khiến Trần Hạo sửng sốt.
Đm, đây là con đường nhỏ mà hôm qua hắn thấy con Linh Ngư khổng lồ.
Bạch Lộ lái xe, xông thẳng vào miệng cá.
Con mẹ nó… đây là mục đích của nó sao?
Trần Hào cau mày, chuẩn bị sẵn sàng, lúc xe đến gần con Linh Ngư thì nhảy xuống.
Bạch Lộ không nhìn thấy Linh Ngư, hưng phấn đạp chân ga.
Chiếc xe của Bạch Lộ xông thẳng vào miệng cá.
Ngay lúc chiếc xe việt dã cách Linh Ngư tầm năm sáu mét, Trần Hạo hành động, nhảy ra bên ngoài, tay ôm mèo đen, tư thế tiếp đất cực kì hoàn mỹ.
Sau đó Trần Hạo phát hiện, hắn không phải là người duy nhất nhảy xuống xe.
Trong khoảnh khắc đó, tiểu quỷ, người da đen cùng da trắng cùng lúc nhảy xuống, không hề khác hắn, không tốn chút sức nào.
Mà chiếc xe việt dã… đã xông thẳng vào miệng Linh Ngư.
Trần Hạo: ". . ."
Đúng là không nên xem thường người khác.
Người da đen cùng người da trắng và tiểu quỷ đều rất tinh ý, phát hiện vấn đề từ sớm, vậy mà không ai nhìn ra sự khác lạ đó, lợi hại.
Nhìn chiếc xe việt dã biến mất, người da trắng người da đen đề phòng.
Tiểu quỷ thì vào tư thế hành động, tay đè chuôi đao, lạnh lùng chuẩn bị đối phó.
Trần Hạo nhìn dáng vẻ của bọn hắn, rõ bọn họ không nhìn thấy Linh Ngư, nhưng lại cảm thấy nguy hiểm. Đây là trực giác với nguy hiểm, là những người có kinh nghiệm.
Nhưng Trần Hạo không có thời gian xem xét vấn đề đó.
Sau khi nuốt chửng chiếc xe việt dã, Linh Ngư có sự biến hóa, thân thể khổng lồ co nhỏ lại, dài thêm bốn năm mét. Mà tình trạng trong suốt không còn rõ, đã hiện rõ hình dạng, dù hơi mờ nhưng vẫn có thể thấy bằng mắt thường.
Trên lưng Linh Ngư, có một bóng đen chậm rãi xuất hiện.
Bóng đen đó bị áo bào đen che khuất, chỉ có thể nhìn ra đó là bóng người nhưng không rõ nam nữ già trẻ.
Giờ khắc này nhìn Linh Ngư cùng hư ảnh khiến Trần Hạo cảm thấy mơ hồ.
Mẹ nó, vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc vậy?
Nó giống như… Trang Chu, mẹ ơi, chính là Trang Chu, gặp quỷ rồi! Ngay cả Trang Chu cũng xuất hiện!
Trần Hạo im lặng.
Lúc này, cơ thể Linh Ngư cử động, khiến một làn sóng vô hình khuếch tán, khiến cửa kính hai bên đường vỡ tan, sau đó nó xông tới chỗ Trần Hạo.
Trần Hạo lùi ra phía sau, bay lên nóc một tòa nhà.
Người đàn ông da trắng lấy ra một thanh đại kiếm, còn người phụ nữ lấy ra hai chiếc súng màu bạc, trên thân hiện lên ánh sáng màu sữa mang theo sức mạnh thần thánh.
Người da đen thì lấy ra một vòng tay đầu sọ, lẩm bẩm gì đó, vòng tay phát ra tà khí.
Còn tiểu quỷ, à, vẫn bày ra tư thế lạnh lùng.
Ling Ngư nhào tới, người da trắng hành động đầu tiên, giơ súng lên, nổ súng vào Linh Ngư.
Từng viên đạn được bắn ra, xuyên vào cơ thể Linh Ngư, nó giống như bắn vào trong nước, tạo nên gợn sóng.
Viên đạn đó dường như có sức mạnh thần bí, nhưng không có tác dụng.
Người phụ nữ da trắng biến sắc nhưng không kinh hoảng, tiếp tục nổ súng.
Nhưng người phụ nữ đó không ngừng bắn các chỗ khác nhau, giống như đang tìm nhược điểm của Linh Ngư.
Người đàn ông da trắng thì cầm thanh đại kiếm, bắt đầu chạy, khi đến gần Linh Ngư thì xông lên hét, trên thanh đại kiếm phát ra ánh sáng màu bạc, chém xuống.
Nhưng vết thương kia nhanh chóng khép lại.
Người đàn ông da trắng thấy thế thì gọi người da đen một tiếng.
Người đàn ông da đen phất tay, chiếc vòng tay hiện lên luồng khí màu đen, trong luồng khí đó có hư ảnh của một bộ xương, bay tới tấn công Linh Ngư, tiếp tục tấn công vào vết thương mà người da trắng tạo ra.
Sau một phút, vết thương của Linh Ngư khép lại, khôi phục bình thường.
Người da đen cười gian, đang muốn niệm chú thì sau tích tắc, anh ta lại lộ ra biểu cảm thắc mắc.
Chiếc vòng tay của hắn… vỡ vụn.