Bị Trần Hạo bóp cổ, nhóc quỷ nhỏ muốn giãy dụa nhưng mới khẽ nhúc nhích đã cảm giác có một dòng điện mạnh mẽ nổi lên, nó lập tức kêu thảm một tiếng.
Trần Hạo nghe tiếng kêu mà sửng sốt cả người.
Âm thanh này, là nữ!
CMN nó chứ, đứa nhóc trông như con trai, để tóc ngắn, mặt góc cạnh, còn có cả hầu kết này thế quái nào mà là con gái được!
Chăm chú quan sát, rốt cuộc Trần Hạo cũng phát hiện ra điều bất thường trên người nhóc quỷ nhỏ, chớp mắt một đạo pháp quang rơi xuống, khuôn mặt cứng rắn của nó nhanh chóng thay đổi, trở nên mềm mại, lông mày nhỏ lại, mắt to ra, miệng nhỏ đi, làn da cũng trắng hơn rất nhiều.
Lúc này, ngoại trừ mái tóc vẫn còn ngắn thì nhóc quỷ nhỏ đã hoàn toàn biến thành một bé gái, dáng vẻ trông mới mười bảy, mười tám tuổi, có hơi trẻ con quá.
Mà do sự thúc ép từ pháp quang của Trần Hạo, một bóng mờ rời khỏi người nhóc quỷ nhỏ, lơ lửng giữa không trung, thế mà lại là một bóng quỷ mờ ảo.
Đây là... Thức Thần!
Trần Hạo giật mình.
Nhóc quỷ nhỏ này để Thức Thần bám lên người, biến mình thành con trai sao!
Mịa nó chứ, có cần phải vậy không? Con bé này thoạt nhìn không đến nỗi nào, cũng không có bao nhiêu xinh đẹp, dáng người thì… Haizzz, nó như vậy, bạn bè đều sẵn lòng bá vai xưng anh gọi em, cần gì đến mức phải dùng Thức Thần để giả làm con trai?
Trần Hạo câm nín.
Cảm giác thân phận thật của mình đã bị phát hiện, nhóc quỷ nhỏ run rẩy cả người, khó khăn lên tiếng, dùng vốn tiếng Trung hơi kém cỏi nói: "Buông ta ra, ta chính là Akina - đệ tử đích truyền của Đại âm dương sư Ám Nguyệt."
"Ta không để ý ngươi là gì của Ám Nguyệt hay Minh… Hử, Ám Nguyệt, chính là đứa con gái hiếm thấy đưa Thiên Cẩu tới Trung Quốc vay giống đó hả?" Trần Hạo đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kinh ngạc hỏi.
Nhóc quỷ nhỏ đen mặt, chẳng qua nó không phản đối.
Vốn là bị bắt, bây giờ Thiên Cẩu vẫn còn bị Đạo môn Trung Quốc nhốt lại kia kìa, muốn phản bác cũng không được.
Nhìn sắc mặt của nhóc quỷ nhỏ, Trần Hạo rõ ràng đã đoán trúng rồi.
Trần Hạo nhếch miệng cười, đang muốn lên tiếng thì đột nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, hắn kéo theo nhóc quỷ nhỏ lóe lên chớp nhoáng, bay ra bên ngoài mấy mét. Kế đó, con linh ngư nhào tới, rung lên một tầng gợn sóng, mặt đất cũng rung theo, một đống thứ lộn xộn to lớn bị đánh bay.
Tránh thoát tấn công của linh ngư, Trần Hạo trở tay tạo một đạo trận pháp bao trùm qua đó, vây linh ngư vào trong, mặc kệ nó xung kích, hắn thì nhìn về phía nhóc quỷ nhỏ, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã là đệ tử của Ám Nguyệt, nể mặt giao tình giữa hai bên, ta có thể không giết ngươi, có điều linh ngư này rốt cuộc là sao, ngươi phải nói rõ ràng cho ra biết."
Nhóc quỷ nhỏ im lặng không đáp.
Trần Hạo thay đổi giọng điệu, sâu xa nói: "Ngươi cũng có thể không nói, nhưng đừng quên đây là Tử thành, ở đây chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra, đừng ép ta ra tay tàn nhẫn, đến lúc đó ngươi hồn phi phách tán, không có chứng cứ, ai cũng không truy lên đầu ta được."
Nhóc quỷ nhỏ cảm giác được một tia sát ý trên người Trần Hạo, cơ thể nó lập tức run lên, lúc này mới không cam lòng cất tiếng nói: "Đây là cá Linh Côn, bóng mờ kia là Khư linh. Bọn chúng đến từ Khư Giới, là một loại linh thể song sinh, ở giữa hư và thực, sau khi thực thể hóa có thể phát ra sóng tinh thần, uy lực to lớn."
"Uy lực to lớn? Chính là như vậy hả?" Trần Hạo nhìn linh ngư đạp vào pháp trận nhưng không phá vỡ được, bĩu môi khinh thường.
Uy lực thì có, nhưng nói to lớn thì chưa hẳn.
Nhóc quỷ nhỏ đáp: "Bởi vì nó tiến vào nhân gian, tiêu hao quá lớn, còn bị thương nữa, cần phải ăn mới khôi phục. Uy lực hiện tại của nó còn không bằng một phần mười lúc toàn thắng."
"Ồ? Như vậy còn có chút đáng nói. Chẳng qua thứ nó ăn không phải là người đấy chứ?" Trần Hạo hỏi.
Nhóc quỷ nhỏ đáp: "Cá Linh Côn chỉ cần cắn nuốt linh thể là có thể sống mãi, Khư linh cần hấp thu tinh khí người sống mới có thể chữa lành vết thương, thậm chí là mạnh lên."
"Vậy sao ngươi phải đối phó nó? Không phải là muốn tóm nó làm Thức Thần đấy chứ?" Trần Hạo hỏi.
Nhóc quỷ nhỏ im lặng.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Được rồi, ta không hỏi chuyện kia nữa, vấn đề cuối cùng, làm thế nào để tiêu diệt thứ kia?"
Nhóc quỷ nhỏ sợ hãi, vội vàng nói: "Có thể không giết nó được không?"
Trần Hạo cười nói: "Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta, nó chết, hay là ngươi chết?"
Nhóc quỷ nhỏ khổ sở nói: "Đạo hữu à, bản thân cá Linh Côn có trí tuệ cực kém, chịu sự khống chế hoàn toàn của Khư linh, ngươi có thể giết Khư linh, còn cá Linh Côn nhường lại cho ta được không? Ta bằng lòng trả bất cứ giá nào."
Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hắn cười: "Ngươi tu hành nhẫn pháp, sau khi cá Linh Côn hư hóa, trở nên vô hình, nếu ngươi có thể thu nó thành Thức Thần, đạt được năng lực của nó, đến lúc đó năng lực tiềm hành của ngươi cũng không chỉ tăng cường chút xíu thôi đâu. Chỗ tốt nhiều như vậy, ngươi nói xem có thể lấy thứ gì để giao dịch với ta."
Nhóc quỷ nhỏ im lặng.
Trần Hạo bảo: "Chẳng qua cũng không phải không thương lượng được, nếu như ngươi sẵn lòng dùng bản thân để giao dịch, ta có thể cân nhắc chuyện này."
Nhóc quỷ nhỏ căm tức nhìn Trần Hạo: "Không thể nào, đạo hữu rõ ràng là một tu sĩ lớn ở Trung Quốc, sao có thể vô lý như vậy, nói ra lời tổn hại thân phận thế này."
Trần Hạo buồn cười nói: "Sao ta lại tổn hại thân phận được? Ta chỉ bảo ngươi ký kết một khế ước, chẳng lẽ còn không được hả? Vậy khỏi cần nhiều lời nữa, thẳng tay giết là được rồi."
Dứt lời Trần Hạo giơ tay lên, ánh chớp chuyển động trong lòng bàn tay hắn.
Nhóc quỷ nhỏ sửng sốt, vội vàng nói: "Đạo hữu, không phải ngươi muốn cơ thể của ta sao?"
Trần Hạo đen mặt: "Con gái nước Nhật các ngươi đều tự luyến như thế hả? Ngươi có khuôn mặt xinh xắn, hay là ngực to mông vểnh? Ta đói khát như thế hả?"
Nhóc quỷ nhỏ cũng đen mặt.
Mịa nó, ý là nói ta trông khó coi hả? Còn ghét bỏ ta không ngực không mông? Ngươi bị mù rồi sao, ta đây dây dưa giỏi!
"Nếu ký kết khế ước thì ta có thể đồng ý, thế nhưng đạo hữu phải đồng ý giúp ta bắt cá Linh Côn." Nhóc quỷ nhỏ không muốn tốn thời gian, nói thẳng.
Trần Hạo cười nói: "Vậy mới phải chứ, lại đây, niệm theo ta, ta… Ừm, tên người là gì?"
Nhóc quỷ nhỏ chán nản, gằn từng chữ: "Akina."
"À, nhớ rồi, lúc nãy ngươi nói rồi. Ngươi cứ trực tiếp làm thế này, dùng đạo tâm phát thệ với thiên đạo, ta tên là Akina, tự nguyện đi theo Trần Hạo, cả đời không phản bội, không sống hai mặt, nếu làm trái lời thề, tu hành nhập ma, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."
Akina: "..."
"Sao? Không làm được à?"
Akina nghiến răng nghiến lợi nói: "Đạo hữu, ngươi quá đáng rồi, lời thề như thế này ta tuyệt đối không… Ngươi làm gì đó?"
Cô còn chưa nói xong đã phát hiện Trần Hạo lại giơ tay lên, ánh chớp lấp lóe trong lòng bàn tay, nhìn như thể sắp đánh cô vậy.
Trần Hạo hiển nhiên đáp: "Đánh chết ngươi chứ làm gì. Trung Quốc từng có câu, không phải tộc ta, chắc chắn sẽ nảy sinh tâm tư khác. Ngươi có thiên phú như vậy, sau này khẳng định sẽ trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó ngươi đối phó với Trung Quốc bọn ta thì phải làm sao bây giờ? Khi đó có người vô tội bị ngươi hại chết, ta cũng có trách nhiệm, thà rằng cứ để ta tiễn ngươi về chầu ngay bây giờ, về sau ta đỡ phải áy náy."
Akina: "..."
Áy náy cái lìn nhà ngươi ấy, ta nói muốn làm kẻ thù của Trung Quốc hồi nào, lý do của ngươi quá gượng ép! Ngươi vô sỉ ép bức người! Uy hiếp hèn hạ!
Mắt thấy tay Trần Hạo sắp sửa hạ xuống, Akina lớn tiếng nói: "Chờ chút!"
Trần Hạo cười híp mắt: "Ngươi đồng ý rồi à?"
Akina uất ức nói: "Đạo hữu à, ngươi làm như vậy không sợ đắc tội sư phụ của ta sao?"
Trần Hạo nheo mắt lại: "Ta nói sợ ngươi không tin thôi, ta cũng đắc tội không ít nhân vật lợi hại rồi, sư phụ ngươi còn chưa có chỗ đứng trong đó đâu."
Akina: "..."