Tình hình bất thình lình này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, sau đó họ nhìn thấy khí âm sát tán đi để lộ ra con đường, không hẹn mà cùng nhau tăng tốc chạy.
Xe tang ở gần nhất, tốc độ cực nhanh, thẳng tiến lên, không bao lâu sau đã tới vách núi, sau đó xe tang quỷ dị theo vách núi cheo leo xông thẳng lên.
Trong khoảnh khắc, xe tang rời khỏi vách núi, vụt lao xuống, bình yên chạm đất.
Trần Hạo quay đầu nhìn lại, đoàn bộ đội lẻ tẻ theo ở phía sau.
Trần Hạo không vội đi, yên lặng chờ đợi.
Khi đoàn bộ đội gần như đều lên hết vách núi, Trần Hạo liền nhìn thấy Đới Vân.
Đi cùng Đới Vân còn có ba người nữa, hai nam một nữ.
Khiến Trần Hạo bất ngờ chính là, hắn cũng quen cô gái kia, chính là mỹ nữ bóng bỏng tử từng gặp trong núi Âm Nguyệt.
Hắn nhớ kỹ cô gái này, trước đó lừa lão Long một vố, không ngờ lại gặp ở đây.
Lúc Trần Hạo đang quan sát nhóm người Đới Vân, những người khác cũng quan sát xe tang.
Hết cách rồi, người khác đều chạy bộ, chỉ có Trần Hạo có xe bốn bánh, quá mức nổi bật.
Cho nên, nhóm Đới Vân nhìn thấy Trần Hạo ở cửa sổ xe đều sửng sốt, sau đó chạy tới.
"Trần đạo hữu, đây là?" Đới Vân ngạc nhiên nhìn xe tang.
Trần Hạo cười nói: "Ngoài ý muốn thu được xe tang, tạm thời sung làm chuyên xe.
"Trâu bò thật đấy! Điều khiển xe tang, chỉ có âm thần mới phô trương như vậy!" Đới Vân sợ hãi thán phục.
"Trần đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt." Mỹ nữ nóng bỏng tiến lên, cười tủm tỉm quan sát Trần Hạo, ánh mắt lấp lóe.
Trần Hạo nói: "Khéo thật đấy, không ngờ có thể gặp nhau ở đây."
"Phải vậy không, ta cảm thấy giữa chúng ta vẫn có tí duyên phận," Đôi mắt đẹp của mỹ nữ nóng bỏng khẽ liếc nhìn Trần Hạo, như thể có phần quyến rũ.
"Hai người quen nhau à?" Đới Vân nhìn mỹ nữ, lại nhìn Trần Hạo, tò mò hỏi.
Trần Hạo đáp: "Từng hợp tác một lần trong núi Âm Nguyệt."
"À, suýt chút nữa quên mất đạo hữu từng đi qua núi Âm Nguyệt. Hưm, đạo hữu à, nơi này không phải chỗ nói chuyện, bọn ta có thể tiện thể lên xe không?" Đới Vân chợt bừng tỉnh, cười hỏi.
Trần Hạo ra hiệu cho lái xe không mặt, mở cửa xe ra rồi mới nói: "Đương nhiên có thể, mời mấy vị đạo hữu lên xe."
Nhóm Đới Vân lên xe, đánh giá xung quanh thêm vài lần, rồi đều đặt ánh mắt lên người lái xe không mặt.
Trần Hạo bấy giờ mới nói: "Đới Vân đạo hữu, tình huống trước đó thế nào? Sao các ngươi lại bị bọn quái vật kia đuổi theo vậy?"
Đới Vân đáp: "Chuyện này rất dài, Trần đạo hữu à, chúng ta có thể rời đi rồi hẵng nói hay không? Khư giới không phải nơi nên ở lâu."
Trần Hạo nghe Đới Vân nói tới hai chữ Khư giới, trong lòng hơi động.
Lúc trước hắn ta nói không rõ tình hình, giờ ngay cả nơi này cũng biết, hiển nhiên hồi trước nói chuyện với Trần Hạo đã giấu giếm không ít.
"Được thôi, lão Không, lái xe." Trần Hạo cười tủm tỉm đồng ý.
Lái xe không mặt khởi động xe tang, đang định rời đi thì một đám người đột nhiên chặn trước mặt.
Nhóm này có đủ các quốc gia.
Trần Hạo chưa mời, lái xe không mặt cũng không chiều bọn họ, trực tiếp cho xe vọt tới.
Đám kia còn tưởng xe sẽ ngừng, lúc nhìn xe vọt tới lập tức giận dữ, một người áo đen trong số đó lôi ra một thứ giống như gậy chống nhỏ, ném về phía xe tang, một màn ánh sáng thình lình xuất hiện.
Xe tang phịch một tiếng đụng vào màn sáng, ngừng lại.
Trên xe, đám người Trần Hạo bị chấn động đến suýt ngã sấp xuống.
Trần Hạo nhướng mày nhìn đầu xe, sau đó đi xuống.
Tới trước màn nước, Trần Hạo đánh giá người chặn xe một chút, nhếch miệng cười: "Giả đụng xe à?"
"Tu sĩ Trung Quốc, chúng ta chỉ muốn được cứu giúp, chẳng nhẽ ngươi không nên phát huy chút tinh thần quốc tế hả?" Một người nước ngoài có râu quai nón dùng tiếng Hán không thuần gốc nói.
Nụ cười trên mặt Trần Hạo không thay đổi: "Ta hỏi các ngươi, có phải làm giả đụng xe không?"
Người nước ngoài râu quai nón: "..."
"Chỉ cần ngươi dẫn ta ra ngoài, ta bằng lòng trả thù lao, một viên linh thạch thì sao? Các ngươi là tu sĩ Trung Quốc, thích nhất là linh thạch." Một người da trắng khác lên tiếng, hắn ta gầy đét như que củi, hai mắt lõm sâu, trên người tản ra hơi thở tà ác và chết chóc nồng đậm.
Trần Hạo thu lại nụ cười: "Không trả lời ta chính là làm giả đụng xe, hừm, người mới ra tay là ngươi đúng không?"
Dứt lời, ánh mắt Trần Hạo khóa chặt người áo đen tay cầm gậy chống.
Người áo đen chợt cảm thấy không ổn, gậy chống nhỏ vượt lên trước Trần Hạo một đoạn, một viên cầu sét bay về phía hắn.
Trần Hạo không nhúc nhích, chờ cầu sét đến trước người thì duỗi tay tóm lấy, ánh sét trong lòng bàn tay bị hắn bóp vụn, nắm chặt.
Người áo đen: "..."
"Ngươi không chỉ làm giả đụng xe, còn ác ý tấn công, giờ ta nói cho các ngươi biết tinh thần chủ nghĩa quốc tế của người Trung Quốc, đụng chạm đến thiên uy người Trung Quốc, xa đâu cũng giết."
Vừa nói xong chữ “giết”, nắm tay Trần Hạo đột nhiên mở ra, một viên cầu sét tràn ngập hơi thở tàn bạo xuất hiện, đồng thời bóng dáng hắn vụt đến trước người áo đen, đập thẳng tay vào lồng ngực hắn ta.
Đùng một tiếng, ánh chớp lan tràn, người áo đen bị nổ thẳng ra ngoài, lúc vút bay trên không, trên người vẫn còn bị dòng điện quấn quanh, run rẩy không ngừng, sau khi rơi xuống hắn ta run run mấy cái rồi ngừng hẳn.
Trong lúc nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh, toàn bộ đám người khiếp sợ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nhếch miệng cười, không nói một lời lên xe, dứt khoát bảo: "Lão Không, tiếp tục lái xe."
Lái xe không mặt khởi động xe, xe tang tiến lên, không có ai chặn đường.
Trên xe, mấy người Đới Vân đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Xe tang đi xa, bấy giờ Trần Hạo mới nhìn về phía Đới Vân, cười hỏi: "Đạo hữu nói tiếp đi, tình huống lúc trước thế nào? Các ngươi điều tra được gì trong Khư giới?"
Đới Vân nói: "Lúc trước ta vẫn có điều giấu đạo hữu, đây là kỷ luật, thật ngại quá. Chẳng qua bây giờ chúng ta đã phát hiện ra nguyên nhân xuất hiện Khư giới, không cần che giấu đạo hữu nữa."
Trần Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Đới Vân nghiêm túc nói: "Kiếp khí!"
Trần Hạo chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
Đới Vân cất lời: "Đạo hữu có biết kiếp nạn Long Phượng, cuộc chiến Vu Yêu trong truyền thuyết không?"
Trần Hạo sửng sốt.
CMN, Khư giới này trâu bò như vậy hả? Có thể liên hệ với đại kiếp Long Phượng, cuộc chiến Vu Yêu sao?
Đới Vân nhìn vẻ mặt khó tin của Trần Hạo, thở dài nói: "Ta biết đạo hữu đang nghĩ gì, mới đầu ta cũng không tin, chẳng qua lần này tiến vào Khư giới, chúng ta phát hiện kiếp khí, thế mới biết kiếp nạn thực sự đến."
"Ý ngươi là sao?" Trần Hạo hơi nghiêm nghị hỏi.
Đới Vân đáp: "Kiếp khí là một lực lượng rất khó hình dung, nó có lực ảnh hưởng vô hình lên bất kể sinh linh hay những tồn tại có linh trí và có suy nghĩ nào. Không những vậy, nó còn ảnh hưởng đến những không gian nhỏ ở phạm vi bên ngoài. Âm binh mượn đường ở Trung Quốc, bách quỷ dạ hành ở Nhật, thiên tai vong linh ở Âu Mỹ, hắc linh ma ảnh ở châu Phi chẳng qua là điềm báo trước mà thôi. Mỗi một khu vực xuất hiện điểm dị thường đều nối tiếp với không gian nhỏ bên ngoài lãnh thổ, tiếp đó là nhân gian. Những thứ tồn tại trong không gian nhỏ ngoài lãnh thổ đều bị kiếp khí ảnh hưởng, sẽ tiến hành thảo phạt nhân gian."
Nói đến đây, Đới Vân dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Có lẽ đạo hữu sẽ nói ta kể chuyện giật gân, nhưng căn cứ kết quả thu được trong nghiên cứu của ban ngành liên quan, mấy trăm năm trước tu hành xuống dốc chính là một loại báo hiệu, số kiếp của nhân loại sắp tới rồi, nếu không có phương pháp tốt để xử lý, e rằng…"
Đới Vân còn chưa dứt lời, dị biến đột nhiên xuất hiện, ánh xanh bao phủ đầy trời, ngay cả xe tang cũng bị che kín.