Ánh sáng xanh bao phủ và chiếu sáng khu vực này, khiến mọi người có chút màu xanh.
Nhưng trong ánh sáng màu xanh lại chứa đầy loại khí thế không thể giải thích được, nó làm người khác vô cùng khó chịu.
Đám người giật mình và vội vàng cảnh giác khắp nơi.
Trần Hạo cũng không kịp quan tâm đến tin tức giật gân mà Đới Vân nói, hắn quan sát xung quanh nhưng không có gì xảy ra.
Đúng lúc này, một tiếng cười bất chợt vang lên.
Không phân biệt được phương hướng của tiếng cười, nó tương tự như tiếng của trẻ nhỏ, tràn đầy niềm vui, khiến mọi người cảm giác muốn buồn ngủ khi nghe được.
Dần dần, Trần Hạo chỉ cảm thấy đầu óc mình mơ màng trong một lúc, và rồi một sự mát mẻ nào đó lan tỏa trên cơ thể hắn, khiến hắn lấy lại tinh thần.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Trần Hạo thay đổi, hắn nhanh chóng ngưng tụ hai luồng pháp lực và che lỗ tai lại.
Sau đó, Trần Hạo lại thấy cơ thể của Akina và nhóm người Đới Vân lung lay như say, ánh mắt mơ màng, hắn không nói lời nào mà trực tiếp ngưng tụ ra mấy luồng ánh sáng điện vào trên người họ.
Ánh sáng điện lóe lên, năm người kêu thảm và nhảy dựng lên.
"Cmn, ai điện giật ta!" Đới Vân sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trần Hạo nói: "Đới Vân đạo hữu, tập trung suy nghĩ để che tai lại, đừng nghe tiếng cười kia."
Đám người Đới Vân phản ứng lại, họ đều phát hiện sự kỳ dị của tiếng cười kia và nhanh chóng đề phòng.
Quả nhiên, khi không nghe được tiếng cười kia nữa thì tất cả bọn họ đều cảm thấy đầu óc rất tỉnh táo.
Họ nhìn nhau và đều có chút sợ hãi khi nghĩ lại.
Cái thứ này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, chỉ nghe được tiếng thôi mà suýt đã mất ý chí.
Nhưng quan sát xung quanh, họ lại không tìm thấy cái gì.
Trần Hạo ôm mèo đen bị điện giật tỉnh và nhẹ nhàng vuốt ve an ủi nó, đồng thời hắn cũng hỏi thăm tình hình của người lái xe không mặt vẫn còn đang lái xe.
Người lái xe không mặt lắc đầu cho biết mình không nghe thấy âm thanh nào.
Trần Hạo ngạc nhiên và suy nghĩ một chút: "Vậy thì tốt, vậy ngươi cứ tiếp tục đi, đừng ngừng lại."
Chiếc xe tang tiếp tục tiến về phía trước, mặc dù làm thế nào cũng không thể đi hết ánh sáng màu xanh và nó dường như là vô tận.
Đám người Trần Hạo và một con mèo cũng không dám buông thính giác ra, đồng thời họ cũng càng cảnh giác hơn.
Không biết bao lâu sau đó, đột nhiên có người xuất hiện ở phía trước xe tang.
Đây là một đám người, có khoảng bảy tám người, có trẻ có già, có nam có nữ. Bọn họ đều chết rồi, họ nằm ngổn ngang trên mặt đất, cách chết rất kỳ lại, mỗi người đều có nụ cười trên khuôn mặt và có vẻ rất ngọt ngào.
Trần Hạo nhìn và nhíu mày.
Hắn phát hiện linh hồn của những người chết này còn chưa hề rời khỏi cơ thể mình và dường như đang biến hóa gì đó.
Trần Hạo để người lái xe không mặt dừng xe lại và im lặng quan sát.
Sau một lúc lâu, đôi mắt của Trần Hạo chuyển động, đôi mắt âm dương của hắn thấy linh hồn của mấy người đã biến hóa xong và đang muốn rời khỏi cơ thể.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, trên cơ thể mỗi người đều xuất hiện ánh sáng linh hồn, nhưng sau đó, Trần Hạo lại hít một ngụm khí lạnh.
Thứ xuất hiện trên cơ thể người chết không phải là linh hồn mà là tinh phách!
Cmn, tinh phách thực sự được biến đổi từ linh hồn người chết! Hơn nữa còn là một sự biến đổi trực tiếp kỳ lạ như thế? Vậy nguyên nhân chính là...
Trần Hạo nhìn vào ánh sáng xanh bao phủ khắp nơi, và đôi mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn.
Sự biến đổi của Âm Châu đến từ một con Thủy Yêu lớn như hồ nước.
Sự biến đổi của tinh phách thì đến từ một thứ kỳ lạ giống như ánh sáng màu xanh khắp bầu trời này.
Cmn... Vậy làm sao hắn có thể nhận được công đức!
Thở dài trong lòng.
Quả nhiên, phần thưởng càng tốt thì càng khó làm.
Tuy nhiên, biết được mối đe dọa và chỗ đáng sợ của ánh sáng màu xanh này, Trần Hạo cũng không dám do dự và hắn để tài xế không mặt tiếp tục lái xe đi.
Trên đường đi sau đó, Trần Hạo gặp một số người chết, hơn nữa bên cạnh những người chết kia đều có sự tồn tại của tinh phách.
Những tinh phách này dường như chưa quen với sự thay đổi đó, chúng bay lơ lửng bên cạnh những xác chết như những bóng ma lang thang.
Trần Hạo không có cách nào để giúp đỡ, hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối nên không có bất kỳ tiếp xúc nào mà để cho người lái xe không mặt lái xe đi.
Xe tang liên tục di chuyển về phía trước trong ánh sáng màu xanh.
Trong khi lặng lẽ chờ đợi lối ra, đột nhiên Trần Hạo cảm thấy có gì đó không ổn, hắn đột nhiên quay lại, và sau đó hắn lùi lại vài bước vì giật mình.
Sau lưng hắn, không biết xuất hiện một đứa bé từ khi nào.
Đây là một cô bé khoảng bảy tám tuổi, mặc một bộ kimono, nó có khuôn mặt tròn trịa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi màu đỏ son, và chải đầu như một người phụ nữ đã có chồng.
Nó nhìn thẳng vào Trần Hạo và không nói một lời nào.
Trần Hạo kiềm chế nhịp tim, hắn nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn đám người Đới Vân, nhưng hắn phát hiện giờ họ thoạt nhìn như không có gì ngoài ý muốn, nhưng cũng đã có chuyện xảy ra.
Đới Vân và những người khác vẫn giữ cử động, họ vẫn không nhúc nhích và không chớp mắt trong một thời gian dài.
Trong lòng hắn lập tức chìm xuống và Trần Hạo cảm giác rất cay đắng.
Đmn, buổi tới ở Khư Giới đúng là đáng sợ dọa người, cái thứ này xuất hiện, vốn không có giải pháp nào cả!
Trần Hạo nhìn cô bé và không nói gì cả.
Mèo đen cũng muốn nhúc nhích, nhe răng trợn mắt nhưng lại bị Trần Hạo ôm chặt và không dám buông ra.
Ngay khi không khí trở nên yên tĩnh thì cô gái nhỏ đột nhiên mỉm cười, sau đó nó đưa tay lên rồi búng ngón tay hai cái, và Trần Hạo liền cảm thấy luồng pháp lực trong lỗ tai đã biến mất.
Hắn không nghe thấy tiếng cười quỷ dị kia nữa nhưng lại nghe thấy cô gái nhỏ nói, và đó còn là tiếng Trung Quốc thuần túy.
Chỉ thấy cô bé cúi đầu chào Trần Hạo trước, rồi mới nói: "Xin chào, ta là Koizumi Sadako, lần đầu gặp gỡ, có gì xúc phạm thì xin tha thứ cho ta."
Trần Hạo hơi hoảng hốt.
Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
Chơi mưu mẹo với ta à?
Ngươi ghê gớm như thế, vậy còn cần khách khí như vậy sao?
Không thể hiểu được ý đồ của cô gái nhỏ, nên Trần Hạo đắn đo một chút và nói: "Xin chào, ta là Trần Hạo, lần đầu gặp gỡ, cũng không có lời xúc phạm nào, nhưng mà tiểu muội muội này, ngươi nói chuyện với ta là có chuyện gì à?"
Cô gái nhỏ mỉm cười khom lưng chào lần nữa và mở miệng nói: "Xin ca ca hãy mang ta rời khỏi đây."
Trần Hạo ngạc nhiên.