Cô bé này muốn đi ra ngoài.
Nếu điều này có thể thành công, ngươi ra ngoài rồi, vậy có mấy người trên thế gian này có thể đối phó với ngươi, như vậy không phải ngươi sẽ hoành hành thiên hạ và làm loạn thế gian à?
Ta đâu gánh vác nổi trách nhiệm này.
Thế thì từ chối vậy!
Nhìn Đới Vân và những người khác đã bị kiểm soát mà không hề có chút chống lại nào, người lái xe không mặt vẫn rất tập trung vào việc lái xe vào thời điểm này và có vẻ như không hề phát hiện được tình huống phía sau xe, thì có thể thấy cô bé này đáng sợ đến mức nào.
Không đồng ý, vậy xác định không có kết cục tốt!
Trần Hạo bối rối.
Nhưng cô gái nhỏ không vội vã, nó chỉ bình tĩnh nhìn Trần Hạo.
Sau một lúc lâu, đôi mắt của Trần Hạo khẽ di chuyển, dường như hắn đã nghĩ đến cái gì đó. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía cô gái nhỏ và nói: "Tiểu muội muội, ngươi muốn ta mang ngươi ra ngoài thì cũng được, nhưng ngươi phải thả ta và những người bạn đồng hành của ta ra."
Cô gái nhỏ cười toe toét, để lộ hàm răng trắng gọn gàng: "Cảm ơn ca ca, chỉ cần ngươi dẫn ta ra khỏi Khư Giới thì ta sẽ cho các ngươi đi, đời này ta cũng sẽ không lấy linh hồn của các ngươi làm thức ăn."
Trần Hạo: "..."
Giết ta đi, linh hồn của những người bị ngươi hại chết kia đều bị ngươi ăn rồi? Linh hồn còn sót lại sau khi bị ăn đã biến thành tinh phách sao?
Sau khi đạt được thỏa thuận, cô bé vẫy tay một cái và ánh sáng màu xanh khắp bầu trời đã không một dấu vết, sau đó cô bé tìm thấy một chỗ ngồi và ngồi xuống.
Sau đó, đám người Đới Vân đã có thể di chuyển. Đầu tiên, họ ngạc nhiên và sợ hãi nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, sau đó lại nhìn về phía Trần Hạo với ánh mắt phức tạp.
Trần Hạo lắc đầu tỏ vẻ bình tĩnh đừng nóng. Sau đó hắn đi đến vị trí lái xe, đang muốn mở miệng thì người lái xe không mặt đã mở miệng trước: "Đạo hữu, ngươi thật ghê gớm."
Trần Hạo giật mình: "Lão Không, ngươi biết hết à?"
Người lái xe không mặt nói: "Đương nhiên ta biết, chỉ là thứ này quá đáng sợ, ta lại không chọc nổi nên chỉ có thể giả vờ nhìn không thấy."
Trần Hạo: "..."
Đmn, ngươi cũng là diễn viên hả, kỹ thuật diễn này thật ghê gớm, ta thậm chí còn không thấy sự lạ lùng của ngươi.
"Lo lái xe đi, trở về theo đường cũ."
Trần Hạo không nói lời gì với người lái xe không mặt mà chỉ mở miệng nói với ý sâu xa.
Người tài xế không mặt nói: "Ta hiểu. Đạo hữu cứ yên tâm."
Xe tang tiến lên phía trước và trong xe lại yên tĩnh một lúc.
Nhóm người Đới Vân ngồi chung với nhau, Akina cuộn tròn ở trong góc, Trần Hạo ôm mèo đen ngồi ở trước xe tang, mà cô bé mặc Kimono thì ngồi một mình ở ghế sau với một nụ cười trên mặt, hai tay khoát lên hai chân, nhìn rất dịu dàng và im lặng, nếu không phải có những trải nghiệm trước đó thì không ai tin rằng cô gái nhỏ này là một sự tồn tại đáng sợ.
Mà bây giờ, có một thứ đáng sợ như vậy đi theo, làm người trong xe cũng không biết hòa hợp với nhau như thế nào.
Thời gian chậm rãi đi qua, khi khoảng cách lối ra càng ngày càng gần thì một sự thay đổi đột ngột xuất hiện.
Khư Giới vốn đang yên tĩnh tối tăm đột nhiên phát ra tiếng ào ào.
Lúc đầu thanh âm này còn rất nhỏ, nhưng nó càng ngày càng lớn hơn, sau đó đám người Trần Hạo đã thấy một dòng sóng nước tiếp tục lan ra từ xa, sóng này qua sóng khác và tiếp tục dạt về phía trước.
Trước mặt xe tang, đúng lúc bị sóng nước này chặn lại.
Trần Hạo thấy sóng nước, đôi mắt khẽ di chuyển, sau đó hắn nhìn về phía cô gái nhỏ: "Cái đó, cái kia, chúng ta bị chặn."
Cô bé vẫn mỉm cười: "Không cần lo lắng, có thể mang nó theo."
Trần Hạo: "..."
Con mẹ nó, cái này còn có thể liên kết à?
Đám người Đới Vân cũng đen mặt lại.
Biết được Khư Giới, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ mấy thứ đáng sợ trong thành phố Chết, bây giờ gặp được một cái đã sợ hết hồn hết vía, gặp được hai cái, vậy là không còn đường sống!
Chẳng mấy chốc, dòng sóng nước đã lan ra đến trước xe tang, sau đó sóng nước dâng trào lên và một cái bóng mờ lao thẳng vào trong xe tang, sau đó thay đổi hình dáng và biến thành một con quái vật nước.
Con yêu quái này giống bạch tuộc. Nó có rất nhiều xúc tu ở phần thân dưới và nó ngọ nguậy liên tục. Phần thân trên có hai cánh tay, mỗi tay giữ một vật kỳ lạ, và sau đó là một con mắt khổng lồ.
Con mặt kia cũng rất kỳ lạ, phía ngoài là từng vòng màu lam và ở giữa là một cái mắt dọc màu trắng, trông cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Khi quái vật nước xuất hiện, người trong xe lại không dám di chuyển nữa.
Trần Hạo là chủ xe nên không thể đứng yên được, hắn mỉm cười đứng lên và mở miệng nói: "Ừm, hoan nghênh đến chơi, không gian trong xe rất nhỏ, xin vui lòng ngồi ở phía sau.
Yêu quái Bạch tuộc nhìn về phía Trần Hạo bằng con mắt nằm dọc, sau khi nhìn một lúc lâu thì nó mới ngọ nguậy đến hàng ghế cuối cùng.
Sau đó, sóng nước lan rộng và cuồn cuộn kia cũng biến mất không một dấu vết.
Akina liếc nhìn Trần Hạo, cô nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trần Hạo thì trong lòng đột nhiên tràn đầy sự bái phục.
Với loại cấp bậc này, mình gặp được một cái đã run chân, nhưng Trần Hạo thực sự có thể đối mặt với hai cái một cách bình tĩnh. Can đảm như vậy, chỉ cần hôm nay hắn ta không chế thì sau này chắc chắn sẽ đáng giá đi theo.
Không có sóng nước ngăn cản, xe tang lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, Đới Vân và những người khác đã từ bỏ việc nghĩ cách, mỗi người đều nhìn về phía Trần Hạo và xem rốt cuộc người này đang chơi trò gì.
Trần Hạo cũng chỉ ôm mèo đen và yên lặng nhìn về phía trước khiến mọi người không nhìn ra ý tưởng gì.
Cuối cùng, xe tang đến gần lối ra xoáy nước.
Đến đây, cô gái nhỏ mặc kimono ngồi ở phía sau cũng không còn cười nữa và nhìn chằm chằm vào lối ra.
Mà các xúc tu ở phần dưới của con bạch tuộc cũng không tự chủ khua nhanh một chút.
Hiển nhiên, đối với hai bọn chúng thì rời Khư Giới cũng gần với ra tù.
Mà lúc này, người lái xe không mặt thể hiện rõ tố chất của một tài xế lâu năm, không có bất kỳ sự hoảng loạn nào, vẫn kiên định di chuyển về phía trước và lái về phía lối ra.
Dần dần, lối ra đã ở ngay trước mắt.
Xe tang đi vào trong vòng xoáy.
Đúng lúc này, cô gái nhỏ mặc Kimono hành động trước một bước, ánh sáng màu xanh lại bao phủ xe tang và bịt kín xung quang, đồng thời cô bé mặc Kimono cũng nhìn về phía Trần Hạo và nở một nụ cười như cũ.
Rõ ràng nó cũng không yên tâm về Trần Hạo.
Sau đó chính là Yêu quái Bạch tuộc, nó ngọ nguậy xúc tu và một vòng tròn nước xuất hiện trong xe, quấn lấy mắt cá chân của mỗi người.
Sắc mặt của Đới Vân và những người khác càng trở nên khó coi hơn.
Còn sắc mặt của Trần Hạo thì rất bình tĩnh, biểu cảm không thẹn với lương tâm.
Khi xe tang sắp đi qua vòng xoáy.
Lúc này, Trần Hạo, người quay lưng lại với cô gái mặc kimono và Yêu quái Bạch tuộc, đột nhiên nhếch miệng cười.