Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 702 - Chương 703: Nhiệm Vụ Không Dễ Làm

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 703: Nhiệm vụ không dễ làm

“Chấp niệm này của đạo hữu thật là có ý nghĩa, bây giờ đã là thời đại gì rồi, còn phản Thanh phục Minh。” Trần Hạo toét miệng cười một tiếng。

Quỷ nữ vương thở dài nói:“ Đây là chấp niệm khi còn sống, sau khi chết khó tiêu. Mặc dù ta biết đại thế, nhưng chấp niệm không để ý tới, dẫu sao nó tồn tại căn bản, chính là tâm nguyện lúc ta còn sống。”

Trần Hạo gật đầu:“ Điều này ta hiểu, nhưng có hai vấn đề. Thứ nhất, chấp niệm này của ngươi đã đi đâu? Ta nên tìm như thế nào? Thứ hai, nếu như tìm được, ta phải làm sao để giúp ngươi? Dẫu sao mang theo hồn của ngươi, có được bộ phận thực lực của ngươi, chấp niệm kia khẳng định khó đối phó. Chắc gì ta đã có thể giúp ngươi bắt trở lại。”

Trong kiệu đỏ đột nhiên bay ra một vật, rơi vào trong tay Trần Hạo, là một cây trâm bạch ngọc。

Lúc này quỷ nữ vương nói:“ Đây là mẫu phi ta ban tặng, khi còn sống thích nhất. Sau khi chết vật này bị ta luyện hóa trở thành âm khí, khí tức hòa hợp. Có được vật này, ngươi liền có thể tìm được chấp niệm của ta, còn việc phải đối phó với chấp niệm như thế nào, ta hy vọng đạo hữu có thể thuyết phục chấp niệm, để cho nó trở lại, nếu không đạo hữu chỉ có thể chém chết ba hồn của ta. Như vậy, ta sẽ không còn cách nào tồn tại。”

Tinh tung: Quỷ Chu Dĩnh chết oan, ba trăm bảy mươi bốn năm âm linh, hoàn thành chết nguyện, tưởng thưởng câu hồn chém mạng。

Tay Trần Hạo đang chơi với cây trâm bỗng ngừng lại。

Chết tiệt, lại là câu hồn chém mạng!

Đây là sinh tử bộ tự mang thần uy a, chỉ cần mảnh thiên địa này tồn tại, vẽ hắn một bút, trong nháy mắt sẽ không còn。

Trước đó đối với Kim Cương thần tướng đó, chính là làm như vậy。

Mặc dù sau chuyện này Trần Hạo có chút hối hận dùng quá thua thiệt. Nhưng câu hồn chém mạng lợi hại, nhưng là để cho Trần Hạo hết sức mong đợi。

Không ngờ, gặp gỡ bất ngờ, lại kích phát một nhiệm vụ câu hồn chém mạng。

Đồ chơi này chỉ cần tới tay, thì chẳng khác nào có một đại lão tu vi ở cảnh giới nhất định, bị mình dùng đao kê vào cổ, lúc nào cũng có thể chấm dứt。

KhiTrần Hạo nghe được tên này, liền hết sức muốn có được。

Nhưng lời của quỷ nữ vương, cũng khiến cho Trần Hạo mặt đen。

Thuyết phục, mẹ kiếp ngươi đùa ta sao! Chấp niệm của ngươi muốn phản Thanh phục Minh. Ngươi kêu ta thuyết phục nó đừng làm nữa?

Nói đùa chắc, chấp niệm hơn ba trăm năm đấy, sự cố chấp đó khẳng định là như sắt thiết, muốn thuyết phục căn bản là vọng tưởng。

Nhưng vấn đề tới rồi。

Chấp niệm thuyết phục không được, nhưng tưởng thưởng thì Trần Hạo lại rất muốn!

Mặt đầy xoắn xuýt, Trần Hạo trầm ngâm。

Quỷ nữ vương cũng không nôn nóng, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Trần Hạo。

Sau một lúc lâu, Trần Hạo nhìn về phía cổ kiệu đỏ thẫm, mở miệng nói:“ Nếu đã gặp chính là có duyên, hơn nữa ngươi cũng không phải dạng ác quỷ. Ta có thể giúp ngươi, nhưng chúng ta nói rõ trước, nhiệm vụ này của ngươi không dễ làm, muốn để cho bản thân chấp niệm buông tha chấp niệm, đồng nghĩa với việc buông bỏ sự tồn tại của nó, độ khó không phải thường đâu. Ta có thể thử, nhưng không bảo đảm thành công. Nếu như trong vòng một năm, ta vẫn chưa tìm được biện pháp, vậy cây trâm này, ta sẽ giao về đây cho ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta。”

Quỷ nữ vương cười rồi:“ Ta nhờ nhiều người giúp đỡ, đạo hữu là người duy nhất nói có thể thử một lần. Bây giờ thiếp cũng không có biện pháp khác, hy vọng đạo hữu có thể giúp được ta. Đến lúc đó, thiếp khác có thù lao dâng lên。”

Trần Hạo cười nói:“ Chuyện thù lao, hay là chờ ta hoàn thành rồi hãy nói。”

“ Nếu vậy, thiếp cũng không quấy rầy đạo hữu, thiếp sẽ ở phủ Mang Sơn Tàn Nguyệt yên lặng chờ tin tức tốt của đạo hữu。”

Dứt lời, người đàn bà béo mập kia hướng về phía Trần Hạo thi lễ một cái. Sau đó dẫn đội đèn đỏ, né đường rời đi。

Mắt nhìn đội đèn đỏ đi xa, lúc này Trần Hạo mới đem cất cây trâm bạch ngọc, lên xe。

Sông lớn cuồn cuộn, sóng không ngừng, hai bờ sông bình nguyên, khói bếp miểu miểu。

Đã là buổi chiều hơn ba giờ, giữa dòng sông, một chiếc thuyền câu đang khanh khanh về phía trước. Trên thuyền, một đám hán tử da đen trò chuyện cười vui, đùa giỡn không ngừng, dường như thu hoạch không tệ。

Nhưng thứ làm người khác chú ý nhất, là một người hán tử trẻ tuổi mặc khôi giáp, tay cầm thiết thương, ngẩng đầu ưỡn ngực。

Hán tử kia mặt mũi như đao tước vậy, mặt lạnh vô tình, không phải rất anh tuấn, nhưng cũng rất cường tráng。

Ánh mắt dường như không có tiêu cự, vừa dường như toàn bộ tinh thần chăm chú, có loại khí chất vô hình。

Hán tử trẻ tuổi đứng ở mủi tàu, giống như một thị vệ đang cầm cây giáo vậy。

Đối với hành động của hán tử trẻ tuổi, những người khác trên thuyền toàn bộ xem như không thấy。

Hán tử trẻ tuổi này là bọn họ từ trong nước đánh vớt lên, vốn tưởng rằng rơi xuống nước là một người hát kịch, không ngờ người này không nói chuyện, không biết lai lịch, còn là kẻ có thể ăn nhiều nữa chứ. Nếu không phải thuyền trưởng nhìn gã đặc biệt siêng năng có năng lực còn không nói đến chuyện tiền lương, đã sớm bị đuổi đi rồi。

Ngoài ra còn một điều khiến người ta ghen tỵ, hán tử trẻ tuổi này, làn da cực tốt, mềm mại mềm mại, còn mẹ nó không bị trùng muỗi cắn, không có vết sẹo, xuống sông đánh cá, người nào cũng bị phơi đen thui, vết sẹo khắp người, nhưng tên hàng này hoàn toàn không có bị ảnh hưởng một chút nào, khiến một đám bà vợ của nhân viên làm việc trên thuyền, luôn dùng ánh mắt khác thường đối đãi với hán tử trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn đối xử với gã cực tốt, khiến người khác ghen tỵ.......

Đột nhiên, hán tử trẻ tuổi vốn là đứng một đường trở về nhà, xuất hiện dị động, gã xoay người, nhìn về phía bờ sông。

Trên bờ sông, đang có một chiếc xe từ bờ sông trên đường lái qua。

Dường như cũng phát hiện hán tử trẻ tuổi trên thuyền, xa hành chậm chạp, còn quay cửa kính xe xuống。

Hán tử trẻ tuổi nhìn chăm chú xe cần cẩu chốc lát, lại nghiêng đầu qua, tiếp tục xem thuyền câu chạy phía trước。

Hơn nửa giờ sau, thuyền câu đến nơi một bến tàu nhỏ, chậm rãi đến gần. Một lão trên thuyền đầu bắt đầu thét to kêu làm việc。

Hán tử Trẻ tuổi hết sức thuần thục buông trường thương xuống, sau đó đi tới giúp đỡ. Gã biểu hiện ra sức mạnh khác với người thường. Người có thể đỉnh ba người giúp đỡ tháo vác, khiến lão đầu nhìn tươi cười vô cùng。

Một người đỉnh ba người, ra sức mãnh tướng đấy, hơn nữa từ sau khi nhặt được tên quái nhân kia, dường như mỗi lần ra khơi thu hoạch cũng được nhiều hơn, tên hàng này, là phúc tinh a.

Ừ, xem ra chỉ cho ăn thôi là không được, làm người phải địa đạo một chút, phải nói lương tâm. Sau này, mỗi tháng cho ba trăm đồng tiền tiền xài vặt vậy, ngoài ra cũng phải mua cho mấy bộ quần áo, cứ mặc như vậy, nhìn cũng không ra làm sao.

Nhưng nụ cười của lão đầu vẫn còn đọng trên mặt, đột nhiên phát hiện, người đàn ông trẻ tuổi vốn đang làm việc đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu nhìn. Sau đó hán tử trẻ tuổi dường như gặp phải chuyện gì, trực tiếp bỏ lại cá đang tháo gỡ dở dang, bóng người bay vút chạy đi。

Nhìn lưới cá trút xuống, nguy hiểm đung đưa. Lão đầu cả kinh thất sắc, vội vàng nói:“ Kim giáp, Kim giáp, ngươi chạy cái gì? Cá của ta!”

Nhưng hán tử trẻ tuổi hoàn toàn mặc kệ, trực tiếp chạy nhanh đến trước một chiếc xe. Nhìn một nữ nhân đang cầm trường thương chơi, mặt không cảm giác mở miệng:“ Của ta。”

Nữ nhân mặt mũi xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, trên người mặc chiếc áo nhỏ, hạ thân quần da, đôi chân dài mang giày cao gót, để lộ ra mê hoặc vô hạn。

Cô đang nâng nâng trường thương lên. Lúc này mới nhìn về phía hán tử trẻ tuổi, cười híp mắt nói:“ Đậu binh?”

Hán tử trẻ tuổi mở miệng lần nữa:“ Của ta。”

Nữ nhân toét miệng cười:“ Thú vị, không ngờ lại có linh trí của mình, hơn nữa dường như đang thay đổi, đã có căn cơ thành linh, không tệ, là một người có cơ duyên, thế nào, đi cùng ta nhé, trẫm dẫn ngươi đánh giang sơn。”

Hán tử trẻ tuổi không nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt trở nên ác liệt。

Nữ nhân bỉu môi, đem trường thương ném cho hán tử trẻ tuổi, mở miệng nói:“ Nhìn ngươi nhỏ mọn kìa, được rồi, ta đây chính là coi trọng ngươi mới qua mời. Người bình thường ta cũng lười để ý. Ta sẽ ở bản xứ dừng lại một ngày, nếu như ngươi nghĩ xong thì tới tìm ta. Ngươi hẳn là có thể tìm được ta ở nơi đó。”

Nói xong, Nữ nhân lên xe, chạy như bay。

Hán tử trẻ tuổi tay cầm trường thương, yên lặng hồi lâu, mới thấp giọng nỉ non:“ Chủ thượng”

Bình Luận (0)
Comment