Trong âm thanh chói tai, bạch tuộc bị xúc tu trong giếng che lấp.
Có tấm khiên trước mặt, Trần Hạo đặt sự chú ý hoàn toàn lên tượng thần đế quân. Ngưng tự pháp lực, gia trì cho tượng thần.
Pháp quang mạnh mẽ, tượng thần không chỉ bé lại mà chất kiệu đá ban đầu dần dần chuyển sang thể ngọc, thần uy của đế quân bắt đầu bị kiềm chế, không thể hiện bên ngoài.
Chờ pháp quang gia trì của Trần Hạo biến mất, tượng thần đế quân biến thành tượng ngọc thạch, lơ lửng trên không trung, mặt hướng giếng nước, đôi mắt như có tiêu cự, cham chí nhìn xúc tu bên trong giếng.
Dường như nó cảm nhận thấy ánh mắt của đế quân, xúc tu đang quật bạch tuộc dừng lại rồi bay lên.
Xông thẳng tới chỗ tượng thần.
Ánh sáng của tượng thần đế quân đột nhiên chuyển động, khuếch tán thành một một người mặc áo giáp sắt màu đen cao mấy mét, linh hồn của thần xà quy du chuyển xung quang hư ảnh.
Hư ảnh vừa xuất hiện, xúc tu càng điên cuồng, tốc độ tấn công càng nhanh.
Nhưng khi xúc tu tới trước hư ảnh của đế quân, đế quân vỗ tay, xúc tu bị chém đứt.
Nửa cái xúc tu còn lại run rẩy lùi ra đằng sau.
Hư ảnh của để quân không buông tha, đưa tay lên, một thanh bảo kiếm bay theo xúc tu vào đáy giếng, sau một khoảnh khắc, mặt đất rung lên mấy lần rồi im bặt.
Chợt, hư ảnh của đế quân quay người, nhìn về Trần Hạo.
Trần Hạo đang thán phục thần uy của đế quân thì bị cái nhìn xem xét này gây sững người.
Làm sao thế, vị đại lão không phải nhờ ý niệm chúng sinh chuyển hóa, do mình khai quang gia trì sao? Sao lại có suy nghĩ của mình?
Sau đó, Trần Hạo có cảm giác kì lạ!
Ánh mắt của đế quân như ghét bỏ gì đó.
Chẳng nhẽ đối tượng dưới đáy giếng mình cảm thấy khó đối phó, vị đại nhân này coi là con kiến thôi sao?
Trần Hạo im lặng.
Hư ảnh của đế quân quay lại tượng thần, sau đó rơi xuống đất.
Trầm mặc một lúc, Trần Hạo thu lại tượng thần đế quân, nhìn một lúc rồi thu lại.
Sau đó Trần Hạo đi tới giếng nước,xem xét tình huống.
Nhưng chưa tới giếng nước, Trần Hạo đã thấy con bạch tuộc bị đánh không ra hình thù gì.
Con hàng này tại hư giới có thực lực không nhỏ, Trần Hạo cảm thấy khó giải quyết, kết quả rơi vào tay thứ kì lạ trong tại Trung Quốc đã bị đánh không kịp trở mặt.
Nhưng Trần Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, sinh mệnh của con hàng này không yếu, bị đánh 99% còn một phần nhỏ nhúc nhích vậy mà vẫn chưa chết.
Nhìn kĩ, Trần Hạo liền phát hiện con hàng này đang từ từ khôi phục.
Trần Hạo sáng mắt, thu nó lại Tụ Lý Càn Khôn.
Tấm khiên tốt như này, không thể lãng phí.
Trong Tụ Lý Càn Khôn, cô bé tưởng bạch tuộc được thả ra thì tức giận, gầm lên la hét, khí tức khủng bố.
Nhưng ngay sau đó, cô bé thấy lạ, liền tiến tới xem thứ gì đằng trước mới được thu vào.
Quan sát một lúc, sắc mặt cô bé thay đổi, vội vàng trở về bộ dáng khéo léo, ngồi xổm một góc, biểu hiện mình rất thành thật, không muốn ra ngoài.
Sau khi thu bạch tuộc lại, Trần Hạo đi tới giếng nước.
Giếng nước giờ này dường như bị cái gì đó ảnh hưởng, đợt sóng nước đã không còn, mực nước đã trở lại bình thường.
Đồng thời, Trần Hạo nhận ra khí tức bạo ngược trong giếng cũng biến mất, giống như chưa bao giờ được tồn tại.
Chuyện này… bị một kiếm của đế quân diệt luôn rồi sao?
Trần Hạo suy nghĩ gì đó, ánh mắt nghiêm túc.
Không biết vì sao, Trần Hạo lại có cảm giác thứ dưới đáy giếng này chưa bị tiêu diệt hoàn toàn!
"Đạo hữu, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"
Đúng lúc này, có một tiếng kêu vang lên, sau đó Liêu Nhất Ba đột nhiên ôm lấy bắp đùi của hắn.
Trần Hạo đang suy nghĩ vấn đề của giếng nước, khóe miệng hắn giật giật khi thấy tình cảnh này, con hàng này ôm rất chặt, hắn bất đắc dĩ nói: "Đạo hữu, có việc gì vậy?"
Ánh mắt Liêu Nhất Ba nhìn Trần Hạo cực kì nóng rực, nói: "Ta trông coi giếng rồng này hai trăm năm rồi, bây giờ đạo hữu phá hủy nó, nhiệm vụ của ta đã hết, thiên hạ rộng lớn như này, không biết nơi nào dành cho ta, cho nên địa hữu phải chịu trách nhiệm với ta, ta, ta đi theo ngươi."
Trần Hạo: ". . ."
Hắn đến chịu, hắn chưa bao giờ gặp người không biết xấu hổ như này.
Còn chịu trách nhiệm nữa, tôi đây giúp anh giải thoát khỏi phiền phức đó, thiên hạ rộng lớn không có chỗ dung thân, con mẹ nó có ngôi nhà phong thủy như thế kia còn muốn chạy đi đâu? Bao nhiêu người muốn cũng không được, con mẹ nó, anh muốn dựa vào tôi chứ gì!
Trần Hạo chưa kịp nói, mèo đen đã chạy tới bên cạnh Liêu Nhất Ba, vuốt mèo đặt lên đùi hắn, mắt mèo híp lại, meo ô một tiếng.
Liêu Nhất Ba run lên, linh hoạt xoay người, cúi đầu với mèo đen, vui vẻ nói: "Cảm ơn chủ nhân mèo, cảm ơn ngài nhận ta, ơn huệ không thể cảm ơn bằng lời, cả đời một trăm lẻ tám cân thịt này thuộc về ngài."
Mèo đen: ". . ."
Liêu Nhất Ba lại chủ động, nhìn Trần Hạo rồi cười: "Đạo hữu chờ một lát, ta dọn đồ rồi ra."
Liêu Nhất Ba nói xong rồi quay người chạy đi.
Trần Hạo nhìn mèo đen, mèo đen đơ người, ta có nói quần què gì đâu?
"Được rồi, gia hỏa này có đầu óc linh hoạt, nếu đã theo sau rồi thì thôi, vừa vặn Tam Thủy thiếu một quản gia." Trần Hạo nhìn bóng lưng Liêu Nhất Ba, không nói lời nào nữa.
Sau đó, Trần Hạo kiểm tra giếng nước nhiều lần, không có dị thường gì mới từ bỏ.
Lại nhìn du khách cùng người dân ở đây, trừ việc bị điện giật ra, bọn họ không hề bị thương.
Sau đó Trần Hạo lấy điện thoại, bấm số Đái Vân.
Điện thoại vừa được bắt, Trần Hạo cười nói: "Ban ngành trọng điểm, ra dọn dẹp nào."
Đái Vân: ". . ."
"Ha ha, ta đùa thôi, ta đang ở chỗ giếng sinh tử, đạo hữu Đái Vân đừng nói không biết giếng sinh tử là gì, thời điểm ta tới nơi này đúng lúc có việc xảy ra, nên thuận tay giải quyết luôn, nhưng hiện trường có chút phức tạp, đạo hữu không muốn chuyện này lan rộng trên kênh thông tin đất nước thì phái người tới xử lý một chút."
Đái Vân im lặng, sau đó mới nhớ gì đó, mở miệng hỏi: "Trần đạo hữu có thấy giếng sinh tử có việc gì lạ không?"
Đồng từ Trần Hạo khẽ đảo, cười nói: "Đạo hữu Đái Vân biết không ít về giếng sinh tử đó nha, đạo hữu hi vọng ta nói cái gì?"
Đái Vân nói: "Không có gì. Đạo hữu yên tâm, ta sẽ thông báo lại sau."
Nói xong hắn cúp điện thoại trước.
Nghe tiếng tít tít, ánh mắt Trần Hạo lóe sáng.
Trong giếng sinh tử chắc chắn có đồ vật ban ngành trọng điểm muốn, dáng vẻ hiểu mọi thứ của Đái Vân nên đặt vấn đề.
Nhưng mình quá dốt, hàng kia nghe cái liền hiểu, từ chối trả lời.
Khá lắm, chẳng lẽ tốn nửa ngày mình lại làm không công cho người ta?
Đang suy nghĩ, Trần Hạo cảm thấy kì lạ, vội vàng chạy tới giếng nước, trợn mắt nhìn.
Dòng nước đang vặn vẹo muốn phá giếng!
Trong nháy mắt, Trần Hạo nhìn thấy dưới đáy giếng có một ánh mắt oán độc biến mất trong đêm tối.