"Người hầu của Long Nữ? Giếng rồng này thực sự có rồng!" Trần Hạo king ngạc.
"Không thể nào, Thần thú mạnh như rồng năm nay không thể tồn tại, ngươi nói láo." Liêu Nhất Ba phản bác.
Tà hồn răng hô vội vàng nói: “Ta không nói láo, ta thực sự là người hầu của Long Nữ, sau khi chết, hồn phách của ta tới Long cung phụ vụ Long Nữ vài chục năm, lần này Long Nữ giups bọn ta chuyển sinh để tìm một bé gái có nốt ruồi son trong lòng bàn tay.”
“Các ngươi?” Trần Hạo nói trọng điểm, truy hỏi.
Tà hồn răng hô khiếp sợ nói: “Đúng vậy, Long Nữ có tất cả mười tám vị người hầu, đều bị Long Nữ chuyển sinh.”
Sắc mặt Trần Hạo thay đổi.
Cách chuyển sinh này chính là giết chết một sinh mệnh để xuất thế, không chỉ như thế, người mẹ cũng không có khả năng may mắn thoát được, loại hành vi như thế cực kì độc ác.
Có thể làm ra hành vi này, Trần Hạo không tin đó là rồng.
Dù chưa thấy rồng trong truyền thuyết bao giờ nhưng trong ghi chép của đạo kinh, rồng là linh vật, là Thần Thú, không có khả năng độc ác như thế.
Nhìn khí tức bạo ngược trong giếng rồng, rồi nhìn tà hồn này, sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, không nói thêm lời nào, thu tà hồn lại, quay người đi ra ngoài.
“Đạo hữu, ngươi đi đâu?” Liêu Nhất Ba vội vàng hỏi.
Trần Hạo không nói chuyện, ra cửa đi thẳng tới giếng rồng.
Trước đó còn suy nghĩ nên giải quyết vấn đề này thế này, còn hiện tại, tìm hiểu cái rắm, Long Nữ đúng không, hôm nay hắn phải mở mang tầm mắt, xem nó là thứ gì.
Không bao lâu, Trần Hạo đã tới giếng rồng.
Lúc này không có nhiều người xung quanh giếng rồng, Trần Hạo đến miệng giếng, nhìn nước giếng trong suốt, còn luồng khí tức ẩn lấp trong nước giếng, ánh mắt Trần Hạo lóe sáng.
Sau một lúc, Trần Hạo đã chuẩn bị xong, tay bấm pháp quyết, ngưng tụ một luồng ánh sáng, định đem miệng giếng phong ấn lại, để khí tức bạo ngược không tán ra.
Nhưng Trần Hạo vừa ấn xong pháp quyết thì có một âm thanh phát ra từ đằng sau: “Đạo hữu, vô dụng thôi, tà khí trong giếng này không phong ấn lại được đâu.”
Người nói chính là Liêu Nhất Ba, hắn vừa nói xong, tà khí hội tụ bên trong giếng, sau đó tấn công phong ấn, mỗi một lần lại mạnh hơn.
Trần Hạo không hành động, cảm thấy khí tức bạo ngược tập trung, tấn công, cuối cùng, ngay tại khoảnh khắc khí tức bạo ngược tập trung tới một mức độ nhất định, trong tay Trần Hạo xuất hiện một quả cầu sét, tấn công xuống giếng, sức mạnh của quả cầu sứt nháy mắt quét sạch khí tức bạo ngược.
Liêu Nhất Ba: "(? д? ) "
Thanh trừ xong khí tức bạo ngược, Trần Hạo không lơ là mà tiếp tục chú ý tình hình của giếng nước.
Quả nhiên, luồng khí tức bạo ngược biến mất kia không phải bản thể, đầu nguồn của nó vẫn còn dưới đáy giếng, lúc này luồng khí tức bắt đầu hội tụ dưới đáy giếng.
Đồng thời, số lượng càng nhanh, càng lớn, Trần Hạo loáng thoáng cảm thấy nước giếng nhiều hơn.
Nhìn thấy tình hình này, Trần Hạo nở nụ cười, ánh mắt trở nên đáng sợ.
Liêu Nhất Ba cũng nhận ra gì đó, vội vàng hoảng sợ lùi lại phía sau, đồng thời mở miệng nói: “Đạo hữu, ngươi đừng làm loạn, ở nơi này có mấy ngàn người đó.”
Đúng lúc này, nước giếng sôi lên, một cỗ sóng xung kích phá vỡ phong ấn của Trần Hạo, sau đó nước giếng trào ra thành cột nước trăm mét, bọt nước tản ra, lượn lờ bốn phía như động vật sống, ngay khoảnh khắc bao trùm cả làng.
Người trong thôn cùng du khách ngây người, nhưng không chờ bọn họ phản ứng, khí tức bạo ngược khuếch tán, làm cho đôi mắt mọi người chuyển sang màu đỏ, từng người thở hổn hển, mặt mũi khó coi.
Lúc này, trong cột nước có một bóng dáng hiện lên, lộ ra một người con gái.
Cô gái này mặc một bộ cổ trang màu đỏ, dung mạo nhu mì, da trắng như ngọc, ngũ quan xinh đẹp, dáng người cực kì quyến rũ, rất xinh đẹp.
Nó nhìn Trần Hạo với ánh mắt kì lạ.
"Ngươi là Long Nữ?" Trần Hạo nói trước.
Cô gái cười: “Đúng vậy, ta là Long Nữ, ngươi thấy ta có xinh không?”
Sau đó cô ta cười e thẹn.
Trần Hạo không để ý, thả tà hồn răng hô ra hỏi: “Đây là tà hôn giúp ngươi đoạt thai là đây sao?”
Cô ta cười tủm tỉm: “Đúng rồi, ta muốn nó giúp ta tìm thiên nữ, ngươi đừng quấy rầy nó.”
Nói xong khí tức bạo ngược bao lấy tà hồn, muốn kéo đi.
Nhưng ngay sau đó, tà hồn tiêu tán.
Cô gái cứng người, nhìn Trần Hạo, nói nhẹ: “Ngươi không ngoan chút nào.”
Trần Hạo nhếch miệng, nói: “Ta là người Hoa, từ nhỏ đã biết một câu, chúng ta là con của rồng. Trong lòng ta, rồng là thần thánh, là thần thú của Trung Quốc, làm ô uế rồng trong kính ngưỡng của ta, ta không thích."
“Vậy ngươi muốn giết ta sao? Ta xinh đẹp như thế, sao ngươi lại giết ta được.” Sắc mặt nữ hài trở nên vặn vẹo, vẻ đẹp ban đầu trở nên xấu xí.
“Vẻ đẹp cái quần què.” Trần Hạo dứt lời, kiếm lóe sáng.
Cô gái bị chia thành hai.
Nhưng cô ta không sợ hãi, nở nụ cười quỷ dị với Trần Hạo.
Sau một giây, trong cột nước có một luồng sáng lay động, từng thân ảnh vọt ra, tản ra bốn phía.
Nhìn kĩ có thể nhận ra những bóng dáng này giống cô gái giống nhau như đúc.
Trần Hạo không kinh ngạc, hắn đã phát hiện từ sớm, luồng khí tức bạo ngược, cô gái đều không phải là bản thể.
Nhưng Trần Hạo không tức giận, chân dùng Thiên Cương cước, kiếm pháp Thiên Cương như nước, thân ảnh bay lượn, từng bóng dáng của cô gái bị chém giết, không chút áp lực.
Cho tới hôm nay, Trần Hạo đã luyện tập Thiên Cương cước và kiếm pháp Thiên Cương cực kì thành thạo, không phải có vỏ ngoài như trước.
Thấy không thể động tới một cọng tóc của Trần Hạo, nước giếng cuồn cuộn lên, bên trong đáy giếng có một khí tức kinh khủng bay lên.
Lúc này, toàn bộ du khách cùng người dân ở đây bắt đầu lại gần.
Meo ô!
Mèo đen không cần hỗ trợ Trần Hạo gầm lên, chuẩn bị chặn đường.
Nhưng ngay lúc mèo đen chuẩn bị tốt thì gào lên một tiếng, lông tơ dựng đứng.
Đồng thời những người kia gục xuống đất run rẩy.
Sau đó Liêu Nhất Ba đi ra từ một ngôi nhà, dáng vẻ đắc ý, mặc dù tu vị không lợi hại, nhưng có đầu óc, sớm chuẩn bị từ trước, bật dòng diện lên đẩy khí tức kia đi không khó khăn chút nào.
Nhưng hắn không đắc ý được lâu, vì hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn xoay người nhìn là thì thấy ánh mắt của con mèo kia, hắn cảm thấy hoảng hốt.
Liêu Nhất Ba nhăn mặt, vội vàng tính giải thích.
Rầm, lúc này, bên trong giếng nước đột nhiên nổ tung, sau đó có xúc tu mang theo tà khí quấn lấy Trần Hạo.
Trần Hạo không hoang mang, vung tay lên, một thân ảnh xuất hiện, đó chính là con bạch tuộc.
Nó vừa ra thì sững sờ, sau đó vui vẻ rồi lại kinh ngạc, cuối cùng quay người lại thì con bạch tuộc trợn tròn mắt.
Sau lưng nó không xa, mấy cái xúc tu trăm mét bay qua bay lại.
Bạch tuộc quái: ". . ."
Trần Hạo lùi lại, lấy tượng thần đế quân ra, vận chuyển toàn pháp lực, ngưng tụ ánh sáng gia trì lên tượng thần đế quân.