Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
Trên đường đi tới nơi ở của người đàn ông răng vàng, cả hai nói chuyện phiếm với nhau, Trần Hạo mới biết người đàn ông răng vàng này tên Liêu Nhất Ba.
Cụ tổ của hắn được bản Mao Sơn pháo không trọn vẹn để vào đạo, sau đó chắp vá lung tinh, coi như là bản truyền thừa hoàn thiện của môn phái, cũng nên là chi nhánh của Mao Sơn.
Nhưng Mao Sơn không chấp nhận bọn họ.
Dựa theo một quy định nào đó, trừ phi hắn có thể một bước lên tiên, hoặc nhặt được bảo vật tuyệt thế, nếu không việc nhận tổ quy tông không bao giờ xảy ra, dù sao chỉ cần Mao Sơn chấp nhận, muốn cái gì có cái đó. Mà nơi này nghèo đói như thế, mấy đời đều đơn truyền, truyền thừa không biết đoạn tuyệt từ lúc nào, chi nhánh như này, Mao Sơn có rất nhiều, nên bọn họ không được quan tâm.
Mà nơi ở của Liêu Nhất Ba không phải miếu thờ đạo quán, mà là một cái nhà.
Căn nhà này rất cũ, nhưng được gia cố không tệ.
Ngay phòng lớn của nhà là nơi thờ phụng Tam Thanh cùng cụ tổ
Bởi vì không có hương hỏa thường xuyên, Tam Thanh không có linh quang, còn cụ tổ dường như đã chuyển thế đầu thai, giờ cúng bái để tỏ tâm ý mà thôi.
Trần Hạo lợi hại hơn Liêu Nhất Ba nhưng vẫn cần tuân theo quy định.
Linh Xa bị Trần Hạo thu lại, sau đó cùng mèo đen và Thu Danh tiến vào phòng lớn, lấy nén nhang thi lễ.
Liêu Nhất Ba thấy thế thì gương mặt giật giật, không nói chuyện.
Chờ Trần Hạo thắp hương xong, lúc này hắn mới nói: "Đạo hữu, nhang bình thường là được rồi, vậy lãng phí quá."
Trần Hạo mỉm cười: "Linh hương thôi, đạo hữu không phải để ý, à, nơi này không tệ. Phong hoàn thủy nhiễu, tứ môn kỳ cư, tạo ra phong thủy linh cục cực tốt."
Liêu Nhất Ba tự mãn: "Ngại quá, phong thủy chỗ này được như vậy nhờ đạo giáo chúng tôi mất mấy chục năm bố trí mới hoàn xong, ta không có tài cán gì, vì có thể tiếp tục truyền thừa, chỉ có thể bồi dưỡng đệ từ nhờ vào linh cục này."
Trần Hạo không nói gì.
Môn phái lớn dựa vào linh thạch để bồi dưỡng đệ tử, môn phái nhỏ hoặc tán tu thì dựa vào thiên môn hoặc đường tắt để bồi dưỡng. Hiệu quả không bằng linh thạch, nhưng linh thạch không phải thứ ai muốn cũng được.
Nói chuyện xong, Liêu Nhất Ba sắp xếp cho Trần Hạo một căn phòng sạch sẽ, sau đó mời Trần Hạo ăn tối.
Trần Hạo không thể từ chối, đành đi cùng Liêu Nhất Ba tới nhà hàng.
Vừa ra cửa đang định đi thì một người chạy xe điện tới vừa hét: "Liêu đại sư, Liêu đại sư, cứu mạng."
Liêu Nhất Ba dừng lại, nhìn người tới thì biết là ai rồi cười nói: "Tiểu Lý, sao vậy."
"Đại sư cứu mạng, nhà ta xảy ra chuyện rồi" Người vừa đến là một thanh niên, khi tới gần thì phanh gấp, sợ hãi mở miệng.
Liêu Nhất Ba thấy hắn không đúng, vội vàng hỏi: "Tiểu Lý đừng gấp, thở đi rồi nói."
"Vợ ta có thai." Người thanh niên nói.
Liêu Nhất Ba sững sờ, dở khóc dở cười: "Đây là chuyện tốt rồi mà, ngươi đã kết hôn một năm rồi, giờ có con là bình thường."
Người thanh niên nói: "Nhưng vợ ta chỉ có một đứa, đã được sáu tháng, đi kiểm tra trên bệnh viện rồi. Nhưng hôm nay vợ ta kêu đau bụng thì đi khám lại, kết quả trong bụng vợ ta lòi ra đứa nữa, mà chuyện cực kì kì quặc, đứa trẻ đó sắp ra đời rồi. Từ một đứa sang hai đứa đã lạ rồi."
A!
Nghe nói như thế, Trần Hạo cùng Liêu Nhất Ba đồng thời kinh hãi.
Sau khi mang thai lại xuất hiện con thứ hai là không thể.
Sự tình khác thường, chắc chắn có yêu tà.
Cả hai nhìn nhau, Trần Hạo không lo bữa tối lắm nên mở miệng nói: "Đạo hữu, chúng ta đi xem xem."
Liêu Nhất Ba gật đầu.
Sau đó người thanh niên dẫn đường, ba người tới nhà cậu ta.
Vợ mình có việc lạ, cậu ta không tin bệnh viện lên đưa về, để Liêu đại sư tới xem.
Vừa tới cổng, Trần Hạo đánh giá qua căn nhà này, sau khi nhìn Trần Hạo phải cau mày.
Ngôi nhà hai tầng mới xây trang trí không tệ.
Nhưng trong mắt Trần Hạo, ngôi nhà này có tà khí rất mạnh, khí tức bạo ngược tại giếng rồng kia không ngừng chuyển tà khí vào.
Nhìn Liêu Nhất Ba, hắn cũng phát hiện dị thường, ánh mắt hai người giao nhau.
Đi vào trong nhà, tới gần người phụ nữ mang thai, Trần Hạo phát hiện càng nhiều vấn đề.
Tà khí khuếch tán từ người phụ nữ này ra, khí tức bạo ngược kia cũng tiến vào cơ thể ấy.
Người phụ nữ mang thai cực kì đau đớn, nâng bụng niên có thể thấy thứ gì đang động đậy.
Người nhà đứng xung quanh lo lắng, không dám tới gần.
Trần Hạo nhìn khí tức yếu ớt của người phụ nữ, nhíu mày.
Tà khí bên trong người phụ nữ lớn không ngừng, mà sinh mệnh của cô giảm không ngừng.
Dựa vào sự tăng trưởng của tà khí, người phụ nữ này sợ không chịu nổi.
Trần Hạo không do dự, quyết định xuất thủ, tay ấn pháp quyết, ngưng tự luồng ánh sáng bao trùm người phụ nữ mang thai, cắt đứt tà khí của khí tức kia rót vào.
Tà khí trong bụng người phụ nữ dừng lại trong nháy mắt.
Ngay trước khi Trần Hạo chuẩn bị thi pháp, đem tà khí bức ra thì người phụ nữ mang thai đột nhiên tròn mắt, đứng dậy trên tường, mặt tái nhợt lạnh lẽo nhìn Trần Hạo.
"Đạo sĩ thối, người dám ngăn ta xuất sinh."
Tiếng nói của người phụ nữ mang thai lại chói tai lạ thường.
Người nhà thanh niên bị dọa chạy hết ra ngoài.
Trần Hạo nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai, mở miệng nói: "Ngươi muốn xuất sinh, thì tự luân hồi, đừng cướp đoạt thai khí của người khác, dùng tà pháp ngưng tự thân thể, dù ra đời ngươi vẫn là yêu tà."
Người phụ nữ mang thai đột nhiên cười haha: "Yêu tà, ta khi sống làm người, các người coi ta là yêu tà, giờ ta chuyển thế thành yêu tà là hợp ý các ngươi rồi."
Trần Hạo lạnh lùng nói: "Ý định xấu xa như thế ta không cho phép."
Người phụ nữ mang thai nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Không cho phép, ngươi cho rằng ngươi là ai, nói cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ xuất sinh, dám quấy nhiễu ta, ta cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không…"
Chưa nói hết câu, người phụ nữ mang thai liền im bặt, nhìn cây kiếm đào mộc trên bụng mình, pháp quang không ngừng hút vào, không thể nói tiếp.
Trần Hạo cười nói: "Nói đi, sao không nói nữa."
Người phụ nữ mang thai hằm hằm nhìn Trần Hạo, sau một lúc mới nói: "Đạo sĩ thối, ngươi giỏi lắm, ta nhớ kĩ ngươi rồi."
Nói xong cơ thể người phụ nữ mang thai mềm oặt ngã xuống, luồng tà khí bao quanh lấy một hư ảnh ở sau lưng cô muốn chạy trốn.
Nhưng hư ảnh chưa kịp chạy thoát thì Trần Hạo xông tới.
"Đã gặp ta còn muốn chạy à, ở lại đây."
Lôi quang lóe lên, hư ảnh kêu rên thảm thiết, rơi xuống mặt đất lộ ra bóng dáng của người con gái.
Trần Hạo nhìn thấy mặt người con gái đó thì khóe miệng giật một cái.
Con mẹ nó, xấu thật đó, lông mày như cái kéo, mắt gà chọi, mũi gãy, tăng hô, mặt đầy ổ gà.
"Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng, bỏ qua cho tiểu nữ, tiểu nữ rất đáng thương." Tà hồn răng hô cầu xin.
Trần Hạo khẽ nói: "Không muốn chết thì nói thân phận của mình, còn có ngươi có quan hệ gì với giếng rồng kia?"
Tà hồn răng hô vội vàng nói: "Ta là Tĩnh Tĩnh, là người hầu của Long Nữ."