Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 698 - Chương 699: Sự Tồn Tại Của Giếng Sinh Tử

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 699: Sự tồn tại của giếng sinh tử

"Còn có việc như này?" Trần Hạo nghe thế thì cực kì ngạc nhiên.

Người đàn ông răng vàng nói: "Tháng nào ta cũng phải đi tới đây, sao giả được."

Trần Hạo trầm ngâm, tay ấn pháp quyết, ngưng tụ một luồng ánh sáng, bao lấy người đàn ông răng vàng, luồng khí tức bạo ngược lách khỏi người đàn ông răng vàng.

Người đàn ông răng vàng thở dài, khớp ngón tay trắng bệch do dùng sức nắm mã não.

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Đại sư, ta thấy chúng ta có duyên với nhau, tìm chỗ tâm sự cái nhỉ?"

Người đàn ông răng vàng đâu dám từ chối, vội vàng đồng ý, nhưng trong lòng cũng oán thầm, mẹ nó duyên với phận, lại còn là một thằng không sợ chết tò mò chuyện giếng sinh tử.

Dẫn người đàn ông răng vàng tới Linh Xa, người đàn ông răng vàng vốn rất bình tĩnh, nhưng khi bước vào cửa xe, nét mặt của hắn thay đổi, cả người cứng đờ, không dám cử động.

Trần Hạo nói: "Sao thế đại sư, lên xe nào."

Người đàn ông răng vàng cầu xin: "Tôi đổi chỗ được không."

Trần Hạo híp mắt: "Sao, chê xe của ta à?"

"Ta không dám, tiền bối, ta nói thật, ngươi muốn nghe gì ta nói đó, nhưng xe này… ta chưa muốn gặp tổ tiên đâu." Người đàn ông răng vàng tỏ vẻ đáng thương nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười nói: "Đại sư cứ đùa, đây là xe riêng, không phải xe đơn vị, không sao đâu."

Người đàn ông răng vàng nghi ngờ nhìn Trần Hạo, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy đúng.

Không thù oán gì, còn cần hắn cung cấp thông tin về giếng sinh tử, không thể nào là loại người như vậy được.

Cắn răng, người đàn ông răng vàng lên xe, cẩn thận đánh giá xung quanh.

Chờ thấy trong xe có một người tài xế cùng một cô gái và con mèo, người đàn ông răng vàng sững sờ, chợt nghĩ đến gì đó, bên trong ánh mắt của hắn có sự kiêng kị.

Trần Hạo lên xe, ngồi xuống nhìn người đàn ông răng vàng: “Mời đại sư ngồi.”

“Không, ta thích đứng.” Người đàn ông răng vàng từ chối.

Linh Xa trong truyền thuyết này không không phải là thứ người sống có thể tiếp xúc, nếu người bình thường gặp không biết điều đi lên xe, một là bệnh hai là chết.

Người đàn ông răng vàng mặc dù là tu sĩ có thể vẽ được linh phù, nhưng không dám chủ quan.

Nhìn người đàn ông răng vàng quả quyết như thế, Trần Hạo không nói nhiều nữa, vào thẳng chủ đề: “Đại sư, ta muốn hiểu một số vấn đề về giếng sinh tử, không biết ngươi có thể giảng giải vài câu được không.”

Người đàn ông răng vàng cười nói: “Không có vấn đề.”

Sau đó người đàn ông răng vàng nói từ đầu tới cuối.

Thì ra giếng sinh tử hồi trước đúng là giếng rồng, nước giếng vô tận, vị ngọt thanh, thậm chí có truyền thuyết có người nhìn thấy trong giếng có cô gái đang nghịch nước, sau khi bị phát hiện thì hóa thành rồng chui vào xuống giếng.

Nhưng một ngày hai trăm năm trước, giông tố bão bùng, sấm sét đùng đùng, liên tiếp ba ngày, sau đó có chuyện kì lạ xảy ra, nước giếng rồng biến thành màu đỏ, có hơi mùi của máu, mà chó gà xung quanh giếng chết hết trong vòng một ngày.

Tình huống này gây chấn động tới quan phủ, Đạo môn cùng đạo Phật. Sau đó đạo phật dùng cấm chế phong ấn mới có thể trừ đi dòng nước máu đó, để giếng rồng trở về bình thường.

Lúc đó, cụ tổ người đàn ông răng vàng mới là một tán tu, bị điều động tới đây trông coi giếng rồng.

Sau đó cụ tổ người đàn ông răng vàng mới phát hiện sự dị thường của giếng rồng.

Sau khi vớt thi thể lên, nước giếng sẽ khôi phục bình thường, tháng nào cũng như thế.

Cụ tổ người đàn ông răng vàng báo cáo lên cấp trên, các môn phái của đạo môn tiếp tục phái người thăm dò, dưới tình huống bình thường giếng rồng không có vấn đề, mà vào rạng sáng mùng bốn, năm đó có mấy vị tu sĩ thông thạo thủy pháp chui xuống khi nước giếng còn đỏ, kết quả không quay lại, về sau có thêm một vị tu sĩ chui xuống đó vào đúng rạng sáng mùng bốn cũng một đi không trở về. Lần này kinh động tới đạo môn, nghiên cứu về giếng rồng nhiều năm nhưng không có kết quả gì, lại tổn thất không ít, cuối cùng đạo môn quyết định đóng giếng, không quan tâm nữa.

Nhưng bởi vì hành động này của đạo môn.

Vào đợt tu sĩ ngoại xâm bị bẫy chui vào giếng rồng trăm năm trước.

Tại thời điểm đó, giếng rồng bắt đầu xảy ra dị biến, xuất hiện luồng khí tức bạo ngược kia.

Khí tức này ban đầu rất nhạt, lực ảnh hưởng rất nhỏ, cuối cùng sau thời gian dài, khí tức càng mạnh, cho đến hôm nay, khí tức như có linh trí, giống như khi Trần Hạo tấn công, luồng khí tức bạo ngược bộc phát, tìm chủ nhân linh phù để báo thù.

Nghe người đàn ông răng vàng nói, Trần Hạo hỏi: "Khí tức bạo ngược như này không phải đồ tốt, ban ngành trọng điểm không hành động gì à?"

Người đàn ông răng vàng cười khan: "Có chứ, mười mấy năm trước ban ngành đã tổ chức hành động một lần, chín tu sĩ chui xuống đáy giếng chưa hề đi ra. Năm năm trước, ban ngành lại cử máy móc gì đó xuống, ta không biết thứ đó là gì nhưng sau lần đó, ban ngành không tới nữa."

Trần Hạo nhìn người đàn ông răng vàng một lúc rồi nói: "Đại sư, không biết thi thể vớt từ đáy giếng lên chôn ở đâu."

Người đàn ông răng vàng nói: "Biến mất."

"Biến mất?" Trần Hạo sững người.

Người đàn ông răng vàng nói: "Đúng vậy, những thi thế đó được vớt lên sẽ hòa tan trong vòng hai mươi tư giờ, ta đã thí nghiệm qua, dù bảo quản trong phòng, hay tủ lạnh cũng không có tác dụng, thi thể sẽ hóa thành nước rồi bay hơi.

Trần Hạo nhíu mày.

Không khoa học, bảo quản trong tủ lạnh cũng không được, còn thi thể lại hòa tan thành nước nữa.

Vừa nghĩ tới đó, người đàn ông răng vàng nói: "Đạo hưu, ngày mai là mùng bốn, nếu muốn hiểu thêm, ngươi nên ở lại thì sẽ thấy, đừng nói vội, mỗi một cái xác nổi lên trong giếng rồng đều là những người con gái xinh xắn mặc đồ cổ trang, trong rất đẹp."

Nói tới đây, người đàn ông răng vàng lộ vẻ hèn mọn.

Trần Hạo ghét bỏ: "Đại sư, ngươi không phải…"

"Khụ khụ, ngươi nghĩ gì thế, ta đâu phải người như thế, không ngại chứ tiền bối, vãn bối năm nay đã năm mươi tám, nhưng vẫn còn thân đồng tử, đạo hạnh yếu kém nhưng có máu đồng tử để vẽ bùa, còn nước tiểu đồng tử để trừ tà." Người đàn ông răng vàng kiêu ngạo.

Trần Hạo: ". . ."

Hắn nhìn người đàn ông răng vàng một lúc rồi nói: "Ngươi lớn tuổi hơn ra, đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi đạo hữu là được, đã gặp giếng rồng này không tìm hiểu không hay, mai là ngày mùng bốn, ta sẽ ở lại mở mang kiến thức."

Người đàn ông răng vui mừng: "Vậy thì tốt, ta đi trước. . . sắp xếp cho đạo hữu."

Trần Hạo cười nói: "Vậy phiền đạo hữu quá."

Bình Luận (0)
Comment