Bị Trần Hạo giẫm mạnh, lão rùa lập tức rút vào mai, hoàn toàn không thèm phản ứng.
Trần Hạo cười cười tóm nó lại.
Khá lắm, con rùa này không hề nhẹ đâu, đàn ông bình thường sợ là không nhắc nổi.
Chẳng qua Trần Hạo lại thò tay xóc xóc nó lên, sau đó tiếp tục nói: "Ừm, một trăm cân, cũng nhiều đấy, vừa đủ cho chúng ta ăn mấy bữa, dạng đồ bổ dưỡng như ngươi trăm năm đều khó gặp."
"Ta bảo này đạo hữu, lão đây trêu chọc ngươi chỗ nào mà vừa đến người đã hung thần ác sát như thế hả?"
Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, là tiếng của lão rùa.
Nó có thể lên tiếng chứng tỏ có trăm năm đạo hạnh, lão rùa cũng được coi là một con yêu quái lâu năm.
Trần Hạo cười nói: "Chẳng phải ta đang làm một màn mở màn kích thích đây sao, sau đó mới tiếp xúc tốt hơn được, có phải ngươi ngạc nhiên hớn hở lắm không?"
Lão rùa phản đối: "Tào lao! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi hả, nhân loại các ngươi là thứ gian trá nhất, thích nhất là gạt người."
Trần Hạo hỏi lại: "Ta nghe như thể ngài từng trải qua những chuyện không tầm thường ấy nhỉ? Có thể tâm sự với ta không?"
"Trò chuyện cái quỷ ấy, đạo hữu có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng, đừng đứng tám nhảm với ta, thật vô vị." Lão rùa lên tiếng.
Trần Hạo cười, con rùa này cũng thú vị đấy, từ giọng điệu có thể đoán nó từng tiếp xúc với nhân loại, hơn nữa thời gian tiếp xúc không ngắn, người tiếp xúc là loại khá cường tráng và có tính cách phóng khoáng.
"Được, nếu lão đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng nghiêm túc, ta muốn hỏi chút, thứ này bị làm sao?"
Trần Hạo đặt lão rùa xuống, thả âm hồn ra.
"Chính là con nhóc kia, đạo hữu có ý gì?" Lão rùa ngạc nhiên lên tiếng.
Trần Hạo bình tĩnh đáp: "Ta chỉ là rất tò mò, không biết loại người nào lại đối xử với một đứa bé vị thành niên độc ác như vậy."
Lão rùa im lặng một lát rồi cất tiếng nói: "Đạo hữu, không phải ngươi định đòi công bằng lại cho đứa bé này đấy chứ?"
Trần Hạo hỏi: "Chẳng nhẽ lại không được?"
Lão rùa đáp: "Không phải không được, mà trong này có chút chuyện."
Trần Hạo nói: "Ta rửa tai lắng nghe đây."
Lão rùa nhìn Trần Hạo – người không biết vì sao lại quan tâm chuyện sống chết của âm hồn kia, giọng điệu nó cũng thả lỏng hơn nhiều: "Nó là bé gái ở trong cái miếu của một sơn thôn cách đây 13 dặm, từ nhỏ đầu óc có vấn đề, cha mẹ vì nó mà ly hôn. Thấy cả nhà sắp bị đứa nhỏ này làm lụi bại, cha nó mới nhẫn tâm dìm nó xuống nước cho chết chìm. Lúc ấy ta vừa mới ngủ đông, không biết gì cả, chờ đến khi ta tỉnh lại, xương cốt đứa bé này đã bị tổn hại ít nhiều rồi. Ta không thể làm gì khác ngoài việc đục rỗng một tảng đá rồi ép đứa bé vào trong đó, để linh hồn nó rời đi, biết đâu lại gặp được quý nhân, nào ngờ chẳng bao lâu sau đã gặp được đạo hữu."
Trần Hạo híp mắt lại, ánh mắt lành lạnh khẽ động: "Cha giết con!"
Lão rùa nói: "Chuyện này tính là gì, chuyện thường chốn nhân gian mà thôi. Lão đây sống hơn hai trăm năm rồi, những chuyện độc ác gì của nhân loại các người mà lão còn chưa thấy qua chứ."
Trần Hạo bảo: "Thế nhưng bất kể làm chuyện ác độc gì cũng đều có nguyên nhân, vì danh hay vì lợi cũng cần một lý do. Vì sao lại đi hại chết máu mủ của mình? Đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, dù không muốn nuôi cũng có thể chọn biện pháp khác mà, chọn giết hại chính là tội mưu sát. Hại trẻ nhỏ càng khó dung thứ."
Lão rùa nói: "Đó là chuyện của nhân loại các ngươi, ta không lo được nhiều như vậy, ta chỉ có thể giúp tách linh hồn nó ra để nó có một kết cục tốt."
Trần Hạo nhìn về phía lão rùa hỏi: "Cha của đứa bé đâu rồi?"
Lão rùa đáp: "Ta không rõ, hình như hắn bị bắt đi rồi."
Trần Hạo không nói gì.
Đã có pháp luật thì chuyện này quả thực không cần hắn quan tâm.
Chỉ đáng thương cho vong linh nhỏ vô tội này.
Loại linh hồn này ngay cả giao lưu cũng khó khăn, hắn muốn giúp nó hoàn thành chấp niệm hay nguyện vọng gì đó e là rất khó, vì dù sao ngay cả chính nó cũng không biết bản thân muốn gì cần gì.
Im lặng một lát, Trần Hạo nhìn Liêu Nhất Ba rồi bảo: "Liêu đạo hữu có biết siêu độ không?"
"Ta biết." Thấy Trần Hạo cần mình, Liêu Nhất Ba thu lại ánh mắt đang dò xét lão rùa, vội vàng đáp.
Trần Hạo phất tay, vong linh của bé gái bay đến trước mặt Liêu Nhất Ba: "Ta giao chuyện này cho ngươi."
Liêu Nhất Ba vui mừng, vội vàng bày tỏ không thành vấn đề.
Không dễ gì hắn ta mới kiếm được chỗ có ích của bản thân, nhất định phải biểu hiện tốt chút mới được.
Sau đó Trần Hạo lại nhìn lão rùa, cười híp mắt nói: "Đạo hữu à, hai ta gặp nhau chính là có duyên, sao phải lạnh lùng như vậy chứ? Hơn nữa, ngươi ở trên núi nên sợ là rất khó gặp được người hay vật để giao lưu đúng không? Thôi nói đến chuyện tiếp đãi, hai ta có thể tán gẫu chuyện tu hành, rồi luận đạo này, cũng là chuyện tốt mà?"
"Luận đạo? Ha ha, hơn tám mươi năm trước cũng có một người nói với ta như thế, sau đó lại lừa ta, hại ta ở mười lăm năm giữa chốn người, suýt chút nữa mất mạng bên ngoài rồi." Lão rùa vẫn không chịu làm thân, nó tỏ vẻ cực kỳ không tín nhiệm Trần Hạo, nói đúng ra là toàn bộ nhân loại.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Mất mạng bên ngoài hả? Hưm, lúc đó là thời buổi loạn lạc, quả thực khó lăn lộn ở nhân gian thật, chẳng qua một con rùa đen như ngươi có thể làm gì? Còn mất mạng bên ngoài nữa chứ? Ta không tin."
Lão rùa thò đầu ra, nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Rùa đen thì sao? Rùa đen không thể rời núi tu hành hả? Ta cho ngươi biết, mặc dù ta chạy chậm nhưng sức phòng ngự cực mạnh đó! Súng ống của nhân loại hoàn toàn vô dụng với ta, ngươi nhìn đây này, chính phần mai này năm đó không chỉ giúp ta đỡ đạn, ngay cả đại pháo cũng chặn được, không biết đã cứu lão Triệu kia bao nhiêu lần đâu, lần đó nếu không phải hắn… Haizz, ta kể với ngươi những chuyện này làm gì chứ, nhân loại các ngươi tiện tay kéo cũng lôi ta ra khỏi khe được. Ta… A, rượu xx!"
Lão rùa vốn nhận ra mình nhiều lời rồi, thế nhưng nó chưa nói xong đã nhìn đến thứ trong tay Trần Hạo, cổ nó dựng thẳng lên, hình như đang nuốt nước miếng.
Trần Hạo cười tủm tỉm mở nắp chai rượu, mùi rượu lập tức tràn ngập.
Lần trước đi mua đồ Trần Hạo đã tiện tay mua, không nhiều lắm, mua xong không biết nghĩ thế nào mà hắn lại ném vào Tụ Lý Càn Khôn, cho đến giờ vẫn chưa từng uống.
Lần này Trần Hạo lấy ra bởi vì hắn thấy trong hồ có một thứ duy nhất là đồ vật từ bên ngoài – chai rượu.
Ở một góc bờ hồ, từng chai rượu chồng chất, không biết bao nhiêu.
Trong núi, hồ nước, lão rùa, bình rượu.
Vừa nhìn những điểm này đã khiến Trần Hạo nghi ngờ, lão rùa này có khi là một kẻ chuộng rượu!
Quả nhiên, hắn mới lấy bình rượu ra, thử một lần đã rõ.
Trần Hạo làm bộ không thấy bộ dạng thòm thèm của lão rùa, cất tiếng nói: "Ta còn nghĩ khó lắm mới gặp được một đạo hữu tộc rùa, trong lòng cực vui vẻ nên muốn lấy rượu ngon thức ăn ngon để làm bạn với nhau, nếu đạo hữu đã từ chối, vậy…"
"Vậy nhất định phải qua lại! Đạo hữu à, bảo sao hôm nay ta cứ không ngủ được, luôn cảm thấy có khách quý đến thăm viếng, quả nhiên ta gặp được đạo hữu, những chuyện khác khoan hãy nói, đạo hữu à, ta làm ngươi cứ tùy ý."
Dứt lời, lão rùa thế mà đứng thẳng dậy, duỗi móng vuốt dài ra, lấy tốc độ cực nhanh giành lấy bình rượu trong tay Trần Hạo, thuần thục cắn nắp bình, uống từng ngụm ừng ực. Dáng vẻ của nó như thể đang bắt chước người nào đó, chẳng qua một con rùa làm như vậy có hơi dở dở ương ương.
Thế nhưng trong nháy mắt lão rùa này đứng thẳng lên, Trần Hạo lại trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì trước ngực nó khắc năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Rùa đệ nhất trần gian."
CMN, danh hiệu này ngươi gánh nổi không?