Trần Hạo bị danh hiệu của lão rùa làm cho khiếp sợ nên không ngăn nó lại, im lặng nhìn nó tu một ngụm hết sạch cả bình, lúc này hắn mới cười nói: "Đạo hữu à, tửu lượng của ngươi khá lắm!"
Lão rùa phát ra tiếng cười ha ha, cơ thể lại hơi ngã trái ngã phải: "Này có là gì chứ, năm đó ra hành đạo ở nhân gian, rượu ủ ba năm chẳng đáng kể, hơn nữa đều là Thiên Đao Tử. Rượu đó mới đủ mạnh, uống một bữa có thể ngủ mười ngày, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái cực kỳ."
Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu lợi hại thật đấy, hưm, chẳng qua kể ra, năm đó đạo hữu cũng là một loài yêu có tiếng, sao hiện tại lại co quắp trong cái hồ nhỏ ở núi này? Chẳng phù hợp với thân phận của ngươi chút nào!"
"Thân phận hả? Ha ha, năm đó ta với lão Triệu vào Nam ra Bắc, hết đánh thổ phỉ đến sơn tặc, đánh cái nọ cái kia, đánh quỷ nhỏ, thậm chí cả người nước ngoài cũng bị bọn ta chơi chết không ít, thế nhưng cuối cùng thì sao? Người có công lớn như lão Triệu không phải cũng chết rồi sao, ha ha, hắn cũng ngốc lắm, đạo hạnh không nhiều nhưng mấy loại pháp thuật nhỏ để chạy trốn rõ ràng biết đấy, muốn thoát thân cũng chẳng khó gì, thế mà hắn lại chủ động ở lại, cái đồ đó, đúng là đầu óc chậm chạp." Lão rùa thở dài một tiếng, ngã xuống.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hiểu ra lão rùa nói vậy là có ý gì, chẳng qua chuyện này hắn không tận mắt chứng kiến, cũng không định nhiều lời nên lảng sang chuyện khác: "Đạo hữu này, vậy ngươi là rùa đệ nhất thiên hạ hả? Có phải hơi kiêu ngạo rồi không?"
Lão rùa nói: "Đây là thứ duy nhất lão Triệu lưu lại cho ta, năm đó ta cứu hắn, hắn bèn khắc cho ta dòng chữ này, lúc ấy ta không biết, về sau mới hiểu. Có điều ta nói cho đạo hữu biết này, dựa theo những cống hiến cho nhân gian của tộc rùa thì ta chính là con rùa đệ nhất, rất xứng đáng."
Nói xong, lão rùa nằm đó, mặc dù vậy vẫn lộ ra khí thế ngoài ta ra còn ai.
Trần Hạo lập tức tâng bốc mấy câu khiến lão rùa thoải mái đến độ yên tĩnh lại hoàn toàn.
Cứ như vậy, một người một rùa cùng nhau trò chuyện, chủ yếu là Trần Hạo nghe, lão rùa kể. Con rùa này mà hứng lên quả thực là chuyện gì cũng nói được, rất nhiều bí mật năm đó đều được phơi bày, ví dụ như cuộc chiến của giới tu hành, ví dụ như một số sự cố bí ẩn, một vài bí mật giữa trời đất, hoặc là một số bí mật của người tu hành nước ngoài. Những thông tin lão rùa biết cực phức tạp, nhiều đến độ khiến Trần Hạo mừng thầm, một bình rượu cực kỳ có giá trị.
Ngay cả mèo đen và Akina cũng ngồi xổm một bên thành thật lắng nghe.
Chờ đến khi lão rùa nói cũng được hòm hòm, Trần Hạo đột nhiên hỏi: "Đạo hữu này, nếu như bây giờ cho ngươi rời núi, ngươi còn đi ra ngoài nữa không?"
Lão rùa híp mắt lại, mơ hồ đáp: "Không được, tro cốt lão Triệu còn chôn ở đây, một nơi non xanh nước biếc thế này, còn có bạn nối khố là ta bầu bạn, trong thiên hạ này còn có nơi nào tốt hơn? Cả đời này ấy mà, ta không cầu trường sinh bất lão, chỉ cần thoải mái tiêu dao là đủ. Mười ba năm tu hành chốn nhân gian, ta có được thứ ta muốn rồi, hiện tại ta chỉ muốn quy ẩn nơi đây, không tranh quyền thế."
Dứt lời, lão rùa thế mà bắt đầu ngáy ngủ, còn rất vang nữa.
Trần Hạo nhìn chăm chú nó một lát, bỗng nhiên đứng dậy, lấy mấy chục bình rượu trong Tụ Lý Càn Khôn ra đặt xuống rồi vẫy tay gọi Akina, mèo đen và Liêu Nhất Ba. Họ trở lại xe tang, sau đó lao vút đi.
Chờ đến khi đoàn người đi xa rồi, lão rùa vốn đang ngáy ngủ đột nhiên mở mắt, nó chăm chú nhìn hướng xe tang rời đi, thì thầm nói: "Thật là nhìn không thấu tu sĩ nhân tộc, trên cơ thể hắn thế mà có hơi thở Hỏa Quy! Chẳng qua hơi thở này quá yếu, sắp ngỏm đến nơi rồi. Tộc rùa dị chủng có tiềm lực vô hạn, ta không thể cứ để nó chết như vậy được, hy vọng thứ ta để trên người hắn… Hả, bị phát hiện!"
Lão rùa chưa dứt lời đã trừng lớn hai mắt, sửng sốt một lúc lâu mới cười: "Thú vị lắm! Lão Triệu à, nhân tộc của ông lại ra đời một thiên kiêu không tầm thường đâu!"
Xe tang chạy như bay, trèo núi như đi trên đất bằng .
Trong xe tang, Liêu Nhất Ba vẫn còn đang thấy tiếc, hắn ta chưa kịp thừa dịp lão rùa ngủ say xin tí máu. Đây là một con linh quy hơn hai trăm năm tuổi đó, cả người đều là thứ tốt, nhất là máu của nó, có tác dụng diệu kỳ khó kể hết.
Trần Hạo không phản ứng lại Liêu Nhất Ba mà đang ngắm nghía một hạt châu nhỏ nhắn.
Thoạt nhìn nó giống như trân châu vậy, nhưng lại lớn hơn chút, bên trong ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt nào đó, được hạt châu bao lấy nên không cảm giác được.
Thứ này được lão rùa dùng pháp thuật nhỏ bỏ vào người Trần Hạo lúc lão đang nói ba hoa.
Nó còn tưởng mình làm việc kín đáo lắm, nhưng lại không biết cảm giác của Trần Hạo càng linh mẫn hơn, gần như là trơ mắt kệ nó thả đồ vào người hắn.
Trần Hạo vốn tưởng là loại pháp khí gì, chẳng qua bây giờ hắn lại cảm thấy thứ này chắc là có công dụng chuyên môn.
Hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, sao nó lại để thứ này cho hắn? Nó làm vậy thì được cái gì?
Trần Hạo không nghĩ ra, thế là dứt khoát thu hạt châu vào Tụ Lý Càn Khôn.
Hắn không rõ nhưng biết nó có giá trị, thôi thì cứ xem là đồ sưu tầm vậy, dù sao cũng không phải là món đầu tiên.
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Hơn mười giờ đêm, xe tang cuối cùng cũng rời khỏi núi, tiến vào vùng bình nguyên, thấy được thành phố với những tòa nhà lấp lánh ánh đèn.
Lái xe không mặt không cần Trần Hạo dặn dò mà cứ thế lái thẳng về đó.
Chưa đến nửa giờ xe tang đã tiến vào thành phố.
Nơi này tên là Hằng Viễn.
Đó là một thành thị, nhìn kiến trúc thì thấy nó cũng không phát đạt cho lắm, chẳng qua điều kiện khá ổn, quy hoạch không gian xanh cũng rất tốt.
Đã muộn như vậy rồi nên Trần Hạo không định đi tiếp nữa mà chuẩn bị tìm khách sạn để nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại xuất phát.
Lúc xe tang dạo trên đường, Trần Hạo dùng điện thoại tìm khách sạn.
Đột nhiên một loạt tiếng bí bô bí bô chói tai vang lên.
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn lại, hắn phát hiện một chiếc xe cứu thương đang lao vùn vụt trên đường, tốc độ cực nhanh.
Những nơi xe cứu thương đi qua các xe khác đều nhường đường.
Lái xe không mặt định nhường đường thì Trần Hạo đột nhiên lên tiếng: "Đuổi theo nó."
Lái xe không mặt ngạc nhiên, sau đó yên lặng hành động, không dò hỏi nguyên nhân.
Trần Hạo tắt điện thoại, không đặt phòng khách sạn trước nữa mà phóng tầm mắt sáng rực nhìn xe cứu thương.
Mười mấy phút sau, xe cứu thương tiến vào một bệnh viện.
Xe tang dĩ nhiên cũng theo sau, dừng ở một chỗ u ám ven đường.
"Trần đạo hữu? Chúng ta tới đây làm gì?" Liêu Nhất Ba khó hiểu hỏi.
Trần Hạo lặng lẽ nói: "Gặp một người bạn cũ."
Liêu Nhất Ba mơ hồ.
Người bạn cũ?
Người có thể làm bạn với Trần Hạo tất nhiên là đồng đạo rồi, thế nhưng rõ ràng đi cùng nhau nhưng hắn ta không phát hiện ra hơi thở đặc biệt nào. Người bạn cũ này là ai vậy?
Trần Hạo lại không nhiều lời, cất bước tiến vào một tòa nhà.
Đi thẳng lên tầng ba, sau đó chuyển sang hành lang, Trần Hạo liền thấy một phòng sinh đẻ.
Ngoài phòng có một bà cụ mà một người đàn ông tuổi tầm trung niên đang sốt ruột đi tới đi lui, nhỏ giọng thì thầm.
Trần Hạo nhìn mấy lần, không làm gì mà chỉ ngồi thẳng xuống hàng ghế chờ bên cạnh, yên lặng chờ đợi.
Mèo đen đi theo nhảy vào lòng Trần Hạo, nằm xuống, nó nhìn thoáng qua hắn, đặt đầu lên đùi hắn rồi nằm chợp mắt.
Thời gian trôi qua từng chút một, vào lúc bà cụ là người trung niên càng lo lắng hơn thì một tiếng trẻ con khóc vang truyền ra từ trong phòng sinh.
Theo đó, sợi dây trên cổ tay Trần Hạo lặng lẽ chuyển động.