Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 707 - Chương 708: Biến Thân

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 708: Biến thân

"Nói bậy, ta..." người đàn ông trung niên bị Trần Hạo nói cho nghẹn họng, một chốc đã đỏ cả mặt mũi, gã ta đang muốn rống giận thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, cùng lúc một chiếc giường nhỏ được đẩy ra ngoài.

Trên giường một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch đang nằm đó nhìn qua trông rất yếu ớt.

Người đàn ông ban nãy đang định lớn tiếng cũng hơi chần chừ khi nhìn thấy cô ta.

Bà cụ thấy thế vội vàng tiến lên hỏi han tình huống, người phụ nữ miễn cưỡng nở một nụ cười ý muốn nói không có việc gì cả.Sau đó sản phụ được đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi.

Trần Hạo sũy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đi theo sau.

Có điều hắn không đi vào phòng bệnh mà ngồi đợi ở băng ghế bên ngoài.

Một lát sau, người đàn ông trung niên đi ra ngồi cuống bên cạnh Trần Hạo.

Lần này ngoài suy đoán gã ta lại không hề tức giận mà động tay động chân; sắc mặt hắn trầm tĩnh móc ra một bao thuốc lá, gã đốt điếu thuốc hít mọt hơi thật sâu rồi mới nhìn về phía Trần Hạo nói: “Rốt cuộc là ngươi theo dỗi ta, hay là thật sự biết xem mệnh?"

Trần Hạo cười nói: “Ta đoán ngươi sẽ hỏi đến vấn đề này, ta có thể nói cho ngươi biết tất cả, nhưng ta có một yêu cầu.”

Người đàn ông trung niên nói: “Nói đi, ngươi cần bao nhiêu tiền?"

Trần Hạo lắc đầu: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta không cần, ta chỉ có một yêu cầu đó là ngươi phải nuôi dưỡngđứa trẻ kia thật tốt.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, chăm chăm liếc nhìn Trần Hạo, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Miễn là những điều ngươi nói ra là sự thật, ta hoàn toàn nghe theo ngươi.”

Trần hạo lại nói: “ Mệnh của ngươi đúng ra có 2 bé trai và 1 bé gái, hơn nữa số của ngươi đã định trước, ắt phải trải qua một kiếp nạn, kiếp nạn này cũng do ngươi mà ra; nguyên nhân chính là người thứ ba kia, có thể ngươi sẽ khó mà chấp nhận được những sự thật, nhưng bây giờ ngươi cần phải tìm ra cô ta.”

Nói xong không đợi người đàn ông nọ mở miệng, Trần Hạo đã lấy ra một vật, là một món quà được gói đẹp đẽ, sau đó tiếp tục nói: “Đây là một món pháp bảo ta dày công luyện chế, ngươi hãy mang ở trên người, nếu gặp nguy hiểm hãy hô to một tiếng “Leo, biến thân”. Như vậy ngươi mới có thể vượt qua kiếp nạn, nếu như xem đây là trò cười, đến lúc chết rồi thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở.”

Người đàn ông trung niên muốn phản bác lại, nhưng lời đến miệng lại bị chặn lại, ánh mắt gắt gao nhìn Trần Hạo.

Thật lâu sau, gã nhận lấy món đồ nhỏ bé được gói cẩn thận, lên tiếng: “Nếu như ta tin tưởng lời nói của ngươi, cũng vượt qua được kiếp nạn, vậy về sau ta phải dạy dỗ đứa bé như thế nào?"

Trần Hạo cười nói: “Chờ người thoát được kiếp nạn này, ta sẽ nói cho ngươi biết, cứ theo đó mà dạy dỗ là được.”

Người đàn ông trung niên cầm món đồ của Trần Hạo, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi nói đúng, sau khi quay lại, ta sẽ dập đầu xin lỗi ngươi, con ta cũng sẽ bái ngươi làm thầy. Nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ khiến ngươi phải cái trả giá thật đắt.”

Nói xong, gã ta đứng lên, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tuy rằng vợ hắn sinh được một bé trai khiến hắn vui mừng, nhưng bị tiểu tam lừa dối, hắn không thể chấp nhận được việc phải nuôi con của người khác nhiều năm như vậy.

Nếu đó là sự thật, hắn nhất định sẽ khiến ả đàn bà kia trả giá cho việc làm của mình.

Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, Trần Hạo sờ soạng đưa tay sờ bộ lông đen mềm mại của chú mèo mun, trên miệng treo lên một nụ cười.

Lúc này bà cụ đột nhiên đi ra, thấy bên ngoài chỉ có Trần Hạo liền vội vàng hỏi: “Đạo trưởng, thằng con bất hiếu kia của ta đâu rồi?"

Trần Hạo nói: “Bà cứ yên tâm đi, hắn ta đi giải quyết chuyện của tiểu tam rồi.”

Bà cụ sửng sốt, sau đó lộ vẻ đầy xấu hổ nói: “Thật là khiến đạo trưởng phải chê cười rồi, loại chuyện chả ra gì này đúng là quá hổ thẹn với tổ tiên.”

Trần Hạo lắc đầu: “Con trai của bà chỉ là có duyên nợ đào hoa dây dưa, mệnh đã định trước, vốn là hắn ta sẽ gặp phải kiếp nạn sinh tử sau mười năm nữa, nhưng mà ta đã giúp hắn nhìn ra trước, kiếp số lần này xem ra cũng không lớn lắm, chỉ là trước mắt có chút rắc rối này phải để hắn tự đối mặt rồi.”

Bà cụ tỏ ra kinh hãi: “Gặp rắc rối sao, vậy nó có nguy hiểm tới tính mạng không?"

Trần Hạo cười nói: “Bà yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Xong hắn liền đứng lên thưa: “Nói đến cháu trai của bà, ta đây cũng là ngoài ý muốn mà gặp được, cũng không biết trước được, mặc dù có nói muốn nhận đồ đệ nhưng lúc này ta vẫn chưa có ý định đó; thế này đi, bà cho ta địa chỉ, ta trở lại hỏi thăm vài người, thu xếp biện pháp dạy dỗ ổn thỏa đến lúc có thể cho bà gửi gắm, bà cứ dựa theo cách giáo dục đó, được như vậy là tốt rồi.”

Bà cụ nói: “Đạo trưởng muốn đi rồi sao?"

Trần Hạo gật đầu: “Ta cũng muốn thu nhận đứa bé, nhưng chuyện đó phải đợi nó lớn lên đã. Hiện tại chưa cần đến ta ra mặt, vả lại ta cũng có chuyện phải giải quyết, không tiện ở lâu; về phần con trai của bà, tạm thời có thể không cần quan tâm nữa, điều quan trọng bây giờ là phải chăm sóc con dâu và cháu trai thật tốt là được. Mệnh tử của nó đã bị ta loại bỏ, nhưng vẫn sẽ để lại một ít ảnh hưởng, có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút nhưng không quan trọng.”

Bà cụ quả quyết nói: “Đạo trưởng yên tâm, không chịu khổ sao hiểu được phú quý, Phật tổ cắt thịt chim ưng, hôm nay con trai ta nhất định phải thay cháu trai chịu khổ.”

Trần Hạo: “...”

Bà cụ này có phải phật tử nửa vời không, mấy chuyện này mà cũng có thể nói cùng một giuộc, ta cũng đến quỳ.

Trần Hạo không nói nhiều nữa, lập tức cúi chào rồi rời đi.

Sau khi đi khỏi, Trần Hạo liền tìm một khách sạn để ở, giữa một tiểu khu ở phiaas nam thị trấn.

Người đàn ông trung niên lái xe đến cửa một căn nhà thì dừng lại.

Đầu tiên gã lấy ra đồ vật đặc biệt được đóng gói tinh xảo kia nhìn một chút, lúc này gã mới mở cửa xe cất bước lên tầng.

Đi tới tầng 3, người đàn ông trung niên không thèm gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa ra mở.

Cửa phòng mở ra gã liền thấy trong phòng sáng trưng, trước bàn ăn có mấy người đang ngồi.

Tổng cộng có bốn người, nam thì đẹp trai cao to, nữ thì xinh đẹp như hoa, còn có hai đứa hỏ, một đứa tầm bốn năm tuổi, đứa còn lại chỉ tầm hai tuổi.

Bốn người đang ngồi quanh bàn, phía trên đủ loại món ăn hương thơm nức mũi. Nhưng đây đâu phải điểm quan trọng, thứ cần nói đến là ả đàn bà đang ngồi trong lòng nam nhân kia.

Thấy người đàn ông trung niên, hai người nhất thời sửng sốt, ngồi cứng ngắc tại chỗ, sợ hãi mà nói không nên lời.

Cuối cùng ả đàn bà phản ứng kịp, vội vàng đứng lên, cuống quít nặn ra một nụ cười: “Thắng Huy, sao anh lại tới đây? Không phải là chị dâu...”

Ả còn chưa nói hết, người đàn ông trung niên đã nở nụ cười: “Sao lại gọi là chị dâu, trước không phải cô đều gọi là đồ xấu xa sao?"

Ả đàn bà: “...”

“Thắng Huy ca, cái này...”

“Câm miệng cho ta.”

Người đàn ông trung niên tức giận quay sang nói với nam nhân kia, dùng nụ cười khinh miệt mà nói: “Em họ hả, không tìm được việc làm lại đi nhờ vả chị họ, muốn năn nỉ ta thu xếp cho công việc sao, ha ha, đúng là được mở rộng tầm mắt, nếu không có người nói với ta, đến bây giờ ta còn không tin nổi.”

“Thắng Huy, không phải như vậy...” Ả ta muốn thanh minh, lại bị người đàn ông trung niên dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn cản.

“Ngươi nói không phải sao, vậy được rồi, chúng ta mang đứa trẻ đi giám định DNA.”

Thân thể ả đàn bà lảo đảo, sắc mặt đại biến.

Có phải ruột thịt hay không, ả mới là người rõ ràng nhất không phải sao?

“Không dám hả? Ha ha, vậy thì rõ rồi, đồ đàn bà ti tiện, lại dám cắm cho ta một cái sừng, ngày hôm nay ta...”

Người đàn ông trung niên đang muốn động tay, nam nhân cao lớn đột nhiên nhanh như chớp lao đến, đạp một cước khiến người đàn ông trung niên ngã lăn ra đất ôm bụng kêu rên.

Hắn ta không buông tha mà còn tiếp tục lao tới, không ngừng đấm đá , đồng thời chửi mắng: “ Ngươi có can đảm mắng người khác, nhưng lại không biết quản thân dưới của mình, lại còn đòi trách móc ai, loại như ngươi mà cũng dám kêu oan, mẹ nhà ngươi, ta cho ngươi kêu, ai bảo ngươi thích chụp mũ người khác, ông đây cho ngươi kêu, kêu nữa đi!"

Hai đứa nhóc bị dọa sợ, khóc rống lên.

Ả đàn bà muốn lên tiếng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh tức giận gầm lên: “Leo, biến thân.”

Bình Luận (0)
Comment