Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 714 - Chương 715: Thủy Linh

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 715: Thủy linh

Trong tiểu lâu, Trần Hạo mở to mắt nghe tiếng cảnh báo vô cùng lớn ở bên ngoài bên ngoài , giữ im lặng.

Liêu Nhất Ba chạy tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Đạo hữu, xem ra lại có ngư yêu từ dưới đất đi lên, chúng ta không đi hỗ trợ sao?"

Trần Hạo trầm mặc một lát, nói: "Trước tiên cứ đi theo đi, xem bọn họ đối phó ra sao rồi tính. Dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi đây."

Liêu Nhất Ba im lặng.

Đây là lời nói thật, dù sao cũng phải đối mặt một lần, cái này không chỉ là tạo dựng lòng tin mà cũng là một lần kinh nghiệm, nếu như có thể xử lý thật tốt, vậy thì tương lai thị trấn nhỏ mới có thể đối mặt với việc ngư yêu quấy rối không ngừng.

Từ tiểu lâu ra, bên thị trấn nhỏ đã phái người tới.

Chỉ sợ dù là chuẩn bị kỹ càng, nhưng lần đầu tiên hành động, lại không có một cao nhân nào đi theo, chỉ sợ cảm xúc sợ hãi của mọi người đều sẽ rất lớn, gây bất lợi đối với hành động.

Liêu Nhất Ba và Trần Hạo nhìn nhau một cái rồi mới đi theo sau.

Đợi hắn đi xong, Trần Hạo lên Linh Xa đi theo sau, nhưng lại dừng lại ở một bóng cây cách bến tàu không xa, sau đó Trần Hạo bước xuống, đi tới trước một chiếc xe việt dã đỗ ở đó.

Gõ cửa sổ xe, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên xuống xe, mỉm cười chào: "Chu Nguyên, xin chào Trần đạo hữu."

Trần Hạo trả lời, nói: "Chu đạo hữu, các ngươi không có ý định làm gì sao?"

Chu Nguyên cười nói: "Sao có thể chứ, dù sao cũng là việc liên quan đến an nguy của dân chúng, trách nhiệm của chúng ta không thể trốn tránh, chẳng qua đạo hữu ở phía sau thúc đẩy, tự tay tạo ra cục diện này, bọn ta sao có thể tùy tiện phá hỏng, như vậy thì không tốt. Trước tiên cứ chờ người của thị trấn nhỏ tự xử lý, nếu như năng lực không đủ, bọn ta nhất định sẽ trợ giúp."

Trần Hạo bĩu môi: "Chu đạo hữu, lời nịnh nọt này của ngươi ta không dám nhận, dù sao việc làm này là việc nguy hiểm, làm không cẩn thận, các ngươi lại phải mời ta uống trà."

Chu Nguyên vội vàng nghiêm mặt nói: "Đạo hữu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó, dù sao hành động của ngươi cũng đã chỉ rõ con đường cho bọn ta, không chỉ có ngành của bọn ta, đạo môn cũng đang quan sát, nếu như cái này có thể thực hiện được, đạo môn và các ban ngành liên quan sẽ tiến hành làm lại ở khu vực các khu vực liên quan, đây chính là việc thiện. Đạo hữu công đức lớn lao."

Trần Hạo: ". . ."

Mẹ nó, ta xem thường ban ngành liên quan rồi, còn cả đạo môn, vậy mà tất cả đều đang quan sát, nếu việc này làm xong rồi, đạo môn cùng ban ngành liên quan cùng nhau hành động, còn cả trăm vạn tín đồ, một ngàn vạn cũng khó.

Quả nhiên đều là lão hồ ly, xảo trá vô cùng.

Nhưng đối với việc này Trần Hạo cũng không thật sự tức giận.

So với giúp đế quân tập hợp càng nhiều tín đồ, để dân chúng Hoa Hạ ít phải chịu tội lại càng khiến người ta vui vẻ.

"Không ngại nếu ta đi cùng xem một chút chứ?" Trần Hạo mỉm cười hỏi.

"Cầu còn không được."

Trong tiếng cảnh báo, tập đoàn tác chiến đối phó với ngư yêu của thị trấn nhỏ bắt đầu hành động lớn.

Vì đối phó ngư yêu, thị trấn nhỏ mua ba chiếc thuyền lớn nhất ở trong hồ nước trước mắt, bởi vì nhu cầu cấp bách, đều là mua thuyền cũ, sau khi lái về, thì tiến hành cải tiến đơn giản .

Ngoài ra là một vài thuyền nhỏ tốc độ nhanh, còn có các loại vũ khí đối phó với sinh vật to lớn dưới nước. Trong đó có vũ khí đặc biệt chuẩn bị để bắt cá voi.

Bên này chuẩn bị, Trần Hạ và mấy ban ngành liên quan cùng lên một chiếc ca nô, sau đó xuất phát trước một bước, đi về nơi phát hiện ngư yêu.

Mười mấy phút sau đã đến phía trước một chiếc thuyền lớn, đây là một trong ba chiếc thuyền lớn mà tập đoàn của thị trấn nhỏ mua, ba chiếc thuyền lớn lần lượt xuất phát, giám sát không ngừng hồ nước 24/24.

Không chỉ có thế, trong hồ nước cũng bố trí rất nhiều phương pháp giám sát phòng chuyện ngoài ý muốn.

Lần này phát hiện ra cá lớn, chính là camera giám sát phát hiện, sau đó thuyền lớn đuổi theo, trước mắt đã khóa chặt lại ở vùng này.

Sau khi lên thuyền lớn, các ban ngành liên quan phụ trách bàn bạc ở phía trước, Trần Hạo cũng không có việc gì, nên đi dò xét xung quanh.

Trên thuyền lớn có không ít thanh niên trai tránh đã mặc phao cứu sinh, trong tay cầm theo súng, thậm chí trên thuyền còn có rất nhiều thuốc nổ.

Đây là đặc cách của chính phủ thị trấn nhỏ, chỉ có người lên thuyền mới được phép tiếp xúc, chuyên dùng để đối phó với ngư yêu. Hơn nữa không được mang xuống thuyền.

Trần Hạo liếc một vòng, âm thầm sợ hãi thán phục.

Mới hơn hai mươi ngày, mà đã rất ra dáng rồi, hiển nhiên là có người huấn luyện chuyên nghiệp, trong đó có thể còn có một bộ phận là quân nhân.

Đang xem thì đột nhiên ánh mắt Trần Hạo khẽ động, quay người nhìn về phía mặt hồ.

Xa xa, hắn cảm giác được dưới nước có một làn âm khí rất lớn hội tụ, đang tới gần thuyền lớn.

Đúng là thú vị.

Trước đây Trần Hạo cũng dạo qua trên hồ nước nhưng không gặp cái này.

Không phải nó cũng xuất hiện từ động của yêu quái đó chứ?

Như có điều suy nghĩ, Trần Hạo phát hiện mấy người tu hành trên thuyền cũng đi ra, hiển nhiên cũng phát hiện âm khí đang tới gần.

Nhưng rất nhanh, sau khi đến gần với khoảng cách nhất định, chỗ âm khí đó không cử động nữa, ẩn núp ở dưới nước, dường như đang quan sát điều gì.

Chu Nguyên thấy thế thì cau mày lại, ngay lập tức cho người báo cho người trên thuyền bất cứ lúc nào, đi tới gần chỗ âm khí đó.

Nhưng khiến người ta không ngờ đó là, khi thuyền lớn qua đó, chỗ âm khí lại bắt đầu di chuyển, luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định.

Chu Nguyên im lặng, nhìn về phía Trần Hạo hỏi: “Đạo hữu, có cách nào không?”

Trần Hạo nói: “Không có cách nào”

Chu Nguyên: “…”

“Đạo hữu, ngươi không sợ cái đồ chơi này phá hỏng hành động lần này sao?”. Chu Nguyên bày tỏ.

Trần Hạo cười: “Nói đến sợ, không phải là các ngươi càng sợ sao? Ta cô độc lẻ loi, cũng không thể làm gì nhiều, đã vạch ra một con đường trên sông này rồi, các ngươi không thể hoàn toàn trông cậy vào ta xử lý các việc ngoài ý muốn, nếu như vậy thì các ngươi có ích gì?”

Chu Nguyên im lặng.

“Là một nhân viên chính phủ, muốn làm tốt trách nhiệm của mình thì tự nghĩ cách đi”. Trần Hạo nói rồi quay người rời đi.

Đến một nơi không người phía sau thuyền lớn, Trần Hạo đột nhiên cười nói: “Ra đi, chẳng lẽ còn muốn ta mời ngươi.”

Xung quanh không người, chẳng có ai trả lời.

Trần Hạo toát ta một vẻ tức giận, tiếp tục nói: “Ta cho ngươi ba giây, nếu không ra thì đừng ra nữa”.

“Đừng, ta ra là được chứ gì”. Một giọng trẻ con vang lên, sau đó là một thân hình thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi mặc quần cộc màu xám, trên đầu vẫn giữ lại một chỏm tóc.

Thiếu niên có làn da ngăm đen, mặt rất tròn, trông rất mũm mĩm, mày rậm, mắt to, trên đầu có một chỏm tóc trông rất đáng yêu.

Trần Hạo đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới vài lần, hơi ngạc nhiên hỏi : « Tên là gì ? Chết bao lâu rồi ? »

Thiếu niên gượng cười nói : « Ta tên Cẩu Mao, chết đã hơn 130 năm rồi ».

Trần Hạo tiếp tục nói : « Nhìn dáng vẻ của ngươi, âm khí rất tinh túy, nhưng không giống như tu luyện được, rốt cục là sao ? »

Thiếu niên sợ hãi nói : « Ta cũng không biết, lúc ta lặn xuống nước nhặt ngọc đã bị một con trai lớn trong hồ ăn, nhưng ta không sợ, nó ăn ta ta cũng ăn nó, kết quả đã ăn phải một thứ gì đó nên chết, đến lúc ý thức được thì ta đã thành ma rồi, đã qua rất nhiều năm, không gặp được ông bà, ta chỉ có thể một mình lẻ loi ở trong hồ nước, trước đó đáy hồ đột nhiên chấn động, sau đó xuất hiện một khe hở nối thẳng xuống lòng đất, bên trong có quái ngư đáng sợ đi ra, ta muốn ngăn lại nhưng không thể động vào nó, hôm nay ta thấy các ngươi, nên đến xem, ngươi là một đại sư rất lợi hại, không biết có thể dạy ta một chút làm sao để ngăn cản những quái ngư kia đi ta, ta không muốn bọn chúng hại người.

Ding dong : Ma chết oan Bạch Cẩu Mao, 137 năm thủy linh, hoàn thành ước nguyện, ban thưởng vượt qua thủy pháp.

Bình Luận (0)
Comment