Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 716 - Chương 717: Từ Chối

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 717: Từ chối

Sau khi bóng đen khổng lồ chặn Hồ Bạng, nó cũng bị bại lộ thân phận của mình, lại là, mèo đen!

Con hàng này thế mà cũng thực sự theo tới, nhìn vào cái tư thế này, xem ra không chỉ có thể bơi được, mà còn có khả năng lặn rất tốt!

Nhìn linh hồn của thiếu niên bị rung ra, mèo đen nhe răng trợn mắt, muốn nhào qua thôn phệ.

Thiếu niên vội vàng cầu xin Trần Hạo tha thứ.

Trần Hạo ngăn cản mèo đen, đồng thời vận dụng linh lực pháp y để tách nước xung quanh ra, hắn nâng Hồ Bạng lên, nhìn về phía thiếu niên nói: "Hiện thân đi."

Thiếu niên không dám chống cự, ngoan ngoãn hiện nguyên hình, không nói hai lời, quỳ xuống.

Trần Hạo nhíu mày: "Ngươi học tật xấu này từ ai? Ai bảo ngươi quỳ xuống."

Thiếu niên yếu ớt nói: "Trước kia ta và ông ta gặp địa chủ, ông ta kêu ta quỳ xuống, điều này có nghĩa là khuất phục, cầu xin đại sư hãy bỏ qua cho ta, đừng giết ta."

Trần Hạo quát lớn: "Đứng lên, nếu không ta trực tiếp để tiểu Hắc ăn ngươi."

Nghe thấy ăn, mèo đen nhe răng, ánh mắt bất thiện nhìn thiếu niên.

Thiếu niên sợ hãi, vội vàng đứng dậy.

Trần Hạo tức giận nói: "Nam nhi dưới đầu gối là vàng, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, tùy tiện cong lưng quỳ, một chút can đảm trong lòng cũng không có, thì còn gì là nam nhi. Lúc trước ngươi còn nói với ta ngươi muốn ngăn cản cá lớn, ha ha, thật sự làm cho ta nhìn lầm, kỹ năng diễn xuất của ngươi cũng không tệ."

Thiếu niên cúi đầu không nói.

Trần Hạo lười nói nhảm, thẳng thắn nói: "Cho ta một lý do để ta không giết ngươi, nếu ngươi không nói được, vậy thì xin lỗi rồi."

Thiếu niên im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn chết, ta muốn báo thù."

Leng keng: Chó quỷ lông trắng uổng mạng, 137 năm, hoàn thành ước nguyện chết, ban thưởng mười năm đạo hạnh.

Âm thanh đột ngột của hệ thống, làm cho Trần Hạo sợ ngây người.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ hỏi một chút, lại đưa một nhiệm vụ khác đến, mà cái phần thưởng này, chính là mười năm đạo hạnh a! Sợ là không dễ làm.

Hơi ngạc nhiên nhìn thiếu niên, Trần Hạo nói: "Nói rõ ràng."

Thiếu niên mím môi, kể chuyện xưa của mình.

Đúng là nó chết do bị Hồ Bạng hại, nhưng mà cái ngộ hại này không phải là mong muốn của nó, mà là bị bắt buộc.

Hơn một trăm năm trước, không biết là ai xuất hiện trong hồ có một Hồ Bạng khổng lồ, nói là trong đó có nuôi dưỡng tiên châu, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, thay đổi tuổi tác.

Sau đó năm đó một ông lão hương thân(1) bản địa biết được, ông ta động tâm tư, biết thiếu niên là vua lặn thanh danh lan xa ở địa phương, nó có thể lặn trong nước 15 phút đồng hồ, giống như là một người cá. Liền thiết kế bắt ông của thiếu niên, còn đánh ông tới mức bị thương nặng, buộc thiếu niên phải vào trong nước tìm Hồ Bạng, nếu như có thể tìm được tiên châu, thì sẽ thả ông của thiếu niên ra, còn chi tiền chữa bệnh, tặng phần thưởng lớn.

(1) Hương thân: Người tai mắt trong làng.

Thiếu niên không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo, cũng là cơ duyên xảo hợp(2), ở trong một động nước ẩn, phát hiện ra Hồ Bạng, cũng phát hiện bên trong vỏ sò có một viên hạt châu màu tím, kết quả khi thiếu niên đang lấy hạt châu, thì Hồ Bạng khép lại, kẹp phải thiếu niên, thiếu niên hoảng loạn ở bên trong, cũng ăn hạt châu màu tím kia, về sau thì nó đã nói với Trần Hạo trước đó, nó chết rồi, Hồ Bạng cũng đã chết, thế nhưng chờ nó có ý thức, đã là thương hải tang điền(3), mấy chục năm sau.

(2) Cơ duyên xảo hợp: cơ duyên là cơ hội và duyên phận, xảo hợp là trùng hợp, vừa khớp.

(3) Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.

Ban đầu là thiếu niên dự định báo thù cho ông, nhưng nó lại phát hiện ra hai vấn đề, thứ nhất chính là năm đó chiến tranh bùng nổ, hương thân trong thôn cũng không biết tung tích. Thứ hai là nó đã chết rồi, dù nó có thể điều khiển xác Hồ Bạng, nhưng lại không thể mang ra khỏi hồ. Sau khi mò mẫm phía sau, cuối cùng thiếu niên cũng có thể điều khiển được vỏ sò, lại vì không thể kiểm soát được sức mạnh do thôn phệ hạt châu màu tím, nên nó bị mắc kẹt trong hồ, không thể đi đâu được, lần này Trần Hạo cùng với mấy tu sĩ từ các ban ngành liên quan, đó là người tu hành duy nhất mà nó đã gặp trong những năm gần đây, sau khi phán đoán, nó vốn định tới gần Trần Hạo, muốn ăn cắp một số phương pháp tu hành,lại bị Trần Hạo phát hiện, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Lần thứ hai là con cá dưới lòng đất phóng về phía thuyền săn, nó đi theo sau, cũng muốn xem thử người tu hành chiến đấu như thế nào, thế nhưng Trần Hạo ra tay lần nữa, hắn trực tiếp chặt đầu con cá dưới lòng đất, màn tấn công tàn bạo đáng sợ kia, khiến cho thiếu niên sợ hãi, hiện thân lập tức quỳ xuống.

Nghe thiếu niên nói xong, Trần Hạo cũng tin mấy phần.

So với câu trả lời cao đại thượng trước kia, bây giờ mới có mấy phần chân thực nha.

Nhưng nhìn vào biểu hiện yếu đuối hèn nhát của thiếu niên, Trần Hạo thở dài một cái.

Ngươi sợ thành cái dạng này, mà cũng dám nói muốn báo thù?

"Chuyện của ngươi, ta rất đồng tình, nhưng mà, vấn đề tới, thứ nhất, ngươi không thể rời khỏi hồ, thứ hai, đã qua nhiều năm như vậy, đối tượng ngươi muốn trả thù đã sớm chết rồi, ngươi chuẩn bị tìm ai? Tìm con cháu của ông ta sao? Trước đừng nói về việc tìm được hay không, coi như tìm được, thù của tổ tiên, con cháu thay thế, cái này có hơi quá đi, nếu ai cũng nghĩ như vậy, thế giới này đã sớm lộn xộn rồi, nhân gian truyền thừa sinh sôi mấy ngàn năm, chiến tranh không ngớt, ta dám nói rằng sự thù hận này đan xen, thực sự không có cách nào phân biệt được, nếu như đều muốn tổ tiên phụ trách, nhân gian này còn có mấy người tồn tại."

Thiếu niên muốn nói lại thôi, hoàn toàn không đồng ý, lại không thể bác bỏ.

Trần Hạo nói: "Ta, nếu ngươi muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì dẹp, ta cũng không khuyên nhiều, chỉ hi vọng ngươi không cô phụ cơ duyên này, nếu như có thể tiếp tục duy trì, có lẽ trong tương lai còn có mấy phần đạo duyên, nếu không thể duy trì, ta không thu ngươi, thì cũng sẽ có người đến thu ngươi, đừng trách ta không nói trước."

Nói xong, Trần Hạo chào hỏi mèo đen một tiếng, xoay người rời đi, về phần Hồ Bạng, hắn trực tiếp vứt xuống, trả lại cho thiếu niên.

Thiếu niên vội vàng nói: "Đại sư, ngươi không thể giúp ta sao?"

Trần Hạo dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu như là oan có đầu nợ có chủ, giúp ngươi một chút cũng không sao, nhưng là tai họa vô tội, tha thứ ta không thể gật bừa."

Thiếu niên còn muốn nói, nhưng mà Trần Hạo đã rẽ nước mà đi.

Nhìn Trần Hạo biến mất, thiếu niên im lặng, cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi nước tràn ra, Trần Hạo nhìn xung quanh một lần, phen này đuổi theo, lại cách xa đội tàu, nhưng ở gần một bên bờ, Trần Hạo nhìn tư thế mạnh mẽ của mèo đen trong nước, mỉm cười xoay người cưỡi trên lưng mèo đen, sờ lên cổ mèo đen, cười nói: "Không nhìn ra a, tiểu Hắc ngươi còn có thể lặn, thật sự là mèo không nên nhìn bề ngoài."

Mèo đen đắc ý kêu meo ô một tiếng, vặn vẹo cơ thể, ở trong nước phá sóng mà đi.

Không bao lâu sau, mèo đen lên bờ, trở về nguyên hình, Trần Hạo thì thay một bộ quần áo khác, hắn móc điện thoại ra bấm gọi cho Liêu Nhất Ba.

Sau khi kết nối, hỏi thăm vài câu, lúc này Trần Hạo mới biết được, đội tàu liên hợp, đánh chết cá lớn, hiện tại đang kéo về trấn nhỏ.

Trong trận chiến này, trấn nhỏ trực tiếp để đội ngũ tự tổ chức, lòng tin bành trướng, khí thế dâng cao, về nhà ăn mừng.

Nghe vậy, Trần Hạo thông báo cho Liêu Nhất Ba, sắp xếp xong, để Linh Xa đưa hắn ra, về phần trấn nhỏ, chủ yếu là truyền bá tín ngưỡng của đế quân Chân Vũ đã hoàn thành, còn cái khác, bàn giao cho các bộ phận liên quan để hướng dẫn là được rồi, loại hành động nhóm này, vẫn là quan phương có kinh nghiệm hơn nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không dừng lại, để điện thoại hướng dẫn phương hướng một chút, mới cất bước đi.

Đi cả chặng đường, đầu tiên là gia trì cho hai chân ở trấn nhỏ vẽ phù giáp ngựa trong khoảng thời gian này, di chuyển tới ngày hôm sau, bóng người như ảo, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, lúc bảy tám giờ tối, Trần Hạo nhìn thấy ánh đèn thành phố kéo dài.

Sau đó, Trần Hạo cũng nhìn thấy từng chiếc xe thể thao gào thét đi ngang qua, cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Trong nháy mắt, Trần Hạo nhếch miệng cười.

Bình Luận (0)
Comment