Trong một căn phòng của khách sạn, gà trống nhìn về phía Trần Hạo: "Anh Hạo này, ngươi có thấy đúng không, người thứ ba, mịa nó nhất định có vấn đề."
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Có vấn đề thì liên quan gì đến chúng ta sao? Các cô ấy làm xằng làm bậy hay là chúng ta khó xử?"
Gà trống ngạc nhiên.
Trần Hạo cười nói: "Được rồi Tiểu Hoàng, về sau có khi chúng ta sẽ gặp càng nhiều chuyện dị thường, cũng không thể đi hiểu rõ từng cái được, nếu chúng không gây nguy hại đến nhân gian hoặc chủ động nhằm vào chúng ta thì mọi ngời bình an vô sự là được."
Gà trống im lặng, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Cũng tại ta tò mò thôi, được rồi, nếu không có vấn đề gì thì ta nghe theo anh Hạo."
Trần Hạo rửa mặt qua loa rồi lên giường nằm, trên tay hắn xuất hiện một quyển đạo kinh, hắn yên lặng đọc.
Mặc dù Trần Hạo không cần tu luyện pháp lực của mình nhưng khi tu vi càng cao, hắn càng lý giải được nhiều đạo lý lớn.
Con đường tu đạo vô cùng, bao hàm vô số thứ.
Muốn đột phá cảnh giới cao hơn không chỉ cần đạo hạnh mà còn có rất nhiều nhu cầu.
Mà trong đạo kinh có rất nhiều đạo lý liên quan, mỗi lần xem đều giúp Trần Hạo lĩnh ngộ ra nhiều điều.
Mỗi lần lĩnh ngộ đạo lại phản hồi lại phía Trần Hạo, giúp hắn vận dụng pháp lực càng trôi chảy, hơn nữa có thể hiểu rõ lớn nhỏ, bùng nổ ra năng lực mạnh mẽ hơn.
Trần Hạo đang đọc sách, mèo đen ghé trên hai chiếc ghế đặt bên cạnh cửa sổ cùng với gà trống đã biến về nguyên hình. Bọn chúng đang trò chuyện, cùng kể những chuyện mình gặp phải.
Thời gian trôi chầm chậm khoan thai, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Nhưng nhìn vậy Trần Hạo lại đột nhiên cảm giác không được bình thường.
Quá yên tĩnh.
Như thể cả thế giới chỉ còn lại hắn, mèo đen và gà trống mà không còn một ai khác.
Vẻ mặt Trần Hạo khẽ thay đổi, hắn khép đạo kinh lại, rời giường, cảm nhận xung quanh.
Mèo đen và gà trống cũng cảm thấy bất thường, chúng nó ngừng nói chuyện phiếm, đứng lên.
Đúng lúc này, có một tiếng than thở khe khẽ vang lên: "Nhanh như vậy đã bị phát hiện, quả nhiên không hổ là người có khí vận lớn nhất thế giới này1"
Lúc giọng nói này vang lên, mèo đen và gà trống suýt chút nữa thì xù lông, vội vàng nhảy tới cạnh Trần Hạo, cảnh giác nhìn xung quanh.
Thật là đáng sợ.
Bọn chúng bị người ta tính kế mà còn không nhận ra được, người mới nói chuyện này rất đáng sợ.
Trần Hạo mặt không cảm xúc nói: "Ngươi đã tới thì hiện thân đi, cần gì phải giả thần giả quỷ?"
"Được, bản tôn hiện thân, để bản tôn xem xem ngươi còn dám chém ta lần nữa hay không." Y vừa dứt lời, một mảnh sáng lớn ngưng tụ lại, hóa thành một bóng người.
Chờ ánh sáng tản đi, một kẻ có ngoại hình thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lộ ra.
Thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn khiến con gái đều ghen ghét. Song y cạo nửa bên đầu, giữ lại một bím tóc dài, trên người mặc cẩm bào, một tay chắp sau lưng, mặt mỉm cười, khí chết rất tục.
Trần Hạo nhìn thấy thiếu niên thì ngạc nhiên, hắn suy nghĩ kỹ lại, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng hốt nhìn y.
"Nhìn biểu cảm của ngươi chắc là nhận ra bản tôn rồi." Thiếu niên cười hỏi dò.
Trần Hạo nhìn thiếu niên chằm chằm: "Ngươi có thể đi ra?"
Thiếu niên thành thật đáp: "Ta không ra được, dù sao thần khí cũng là thần khí, lại phù hợp với tình hình chung của nhân gian, trước mắt bản tôn chưa có sức mạnh để lật đổ."
"Vậy giờ ngươi…" Trần Hạo nghi ngờ nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nhìn Trần Hạo, dần thu lại nụ cười, chân thành nói: "Bản tôn bị ngươi dọa ra."
Trần Hạo: "..."
Tào lao, ta có thể hù dọa ngươi hả? Ngươi đột nhiên xuất hiện dọa sợ ta rồi đó có biết không?
"Làm sao? Ngươi không tin à? Nói thật, bản tôn cũng có chút không tin, mặc dù bản tôn gặp rủi ro ở đây thế nhưng chưa từng sợ ai, dù có bị trấn áp cũng không sợ hãi, tự tin có thể xoay người. Thế nhưng…" Nói đến đây, thiếu niên nhìn về phía Trần Hạo rồi bảo: "Ngươi thì khác, hóa thân ngoài thân trước đó vốn là một nước cờ của bản tôn nhưng lại bị ngươi mạnh mẽ phá hư, mà hóa thân đó còn bị ngươi dẫn đạo, đi lên một con đường khác khiến bản tôn không thể coi thường ngươi."
Trần Hạo cười: "Chuyện này không phải khiến ngươi rất tức giận sao, náo loạn cũng lớn như vậy, sao lại làm ngươi bị hù dọa được."
Thiếu niên nói: "Dĩ nhiên bản tôn không bị hù dọa vì chuyện này, mà là vì tồn tại không thể nào hình dung nổi trên người ngươi, nó khiến bản tôn có nhận thức mới với thế giới này."
Trần Hạo im lặng.
Ý nó là nói đến hệ thống đúng không, ừm, sự đáng sợ của hệ thống đúng là không cách nào hình dung được, cho dù là một tồn tại giống như thiếu niên cũng chỉ biết sợ hãi.
"Trước đó bị ngươi phá hủy hóa thân ngoài thân bản tôn chỉ làm ầm ĩ một chút, dù tổn thất một thuộc hạ cũng không quá quan trọng. Nhưng lần này ta sợ vì đây là cơ hội duy nhất để bản tôn xuất thế, nếu còn bị ngươi phá hỏng thì không biết đến bao giờ bản tôn mới có thể rời khỏi nơi này, bản tôn tuyệt đối không cho phép." Thiếu niên nhìn Trần Hạo với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trần Hạo ngạc nhiên sau đó giật mình nói: "Ngươi nói đến mấy bé gái có ngoại hình giống nhau như đúc đấy hả? Chậc chậc, không nhìn ra nha, mấy bé gái đó mà cũng nằm trong sự sắp xếp của ngươi hả? Hưm, ngươi nói ra như vậy mà không sợ ta lại phá hỏng à?"
Nói rồi, Trần Hạo cười mà như không cười nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nói: "Sợ chứ, cho nên bản tôn mới hiện thân, trịnh trọng cảnh cáo ngươi không được làm liều. Đồng thời bản tôn và ban ngành liên quan của nhân tộc các ngươi đã có chung nhận thức, bản tôn sẽ không gây nguy hại cho nhân gian nhưng chúng sinh nhân gian cũng không thể đối địch với ta. Nhất là ta sắp xuất thế, các ngươi không được làm hỏng, nếu không bản tôn có thần hình câu diệt cũng phải khiến nhân gian chết cùng."
Trần Hạo chậc chậc bảo: "Ngươi đạt được nhận thức chung với ban ngành liên quan rồi hả! Vương gia của ta lợi hại thật đấy, được rồi, ngươi cũng không cần uy hiếp ra, ta vốn không có ý định làm gì, do ngươi nhát gan chạy đến thôi!"
Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Không nói chuyện này nữa, tiểu vương gia này, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì? Đến nhân gian để làm gì?"
Thiếu niên hừ lạnh: "Bản tôn có lai lịch gì giờ ngươi còn chưa có tư cách biết. Ta đến nhân gian chẳng qua là để tị nạn thôi, ai biết lại gặp đám nhân loại tâm thần các ngươi. Tên đó tự dưng lại ra tay với ta, thừa lúc bản tôn tu luyện, y lấy mạng sống ra đánh đổi, thi triển thuật điên đảo càn khôn, khống chế trấn áp thần khí. Quả thực là đầu óc có vấn đề!” Nói xong câu cuối thiếu niên nhịn không được văng tục, hiển nhiên y đã đè nén rất nhiều căm hận đối với chuyện này.
Trần Hạo nghe im lặng.
Ý ngươi là ngươi đến nhân gian không có mục đích gì ấy hả? Vậy sao tiền bối đạo môn của ta lại phải làm đến mức đánh đổi mạng sống để trấn áp ngươi?
Trần Hạo suy nghĩ bộn bề, đủ loại ý nghĩ hiện lên rồi biến mất trong đầu hắn.
"Vậy vương gia này, nếu mấy bé gái kia đã quan trọng với ngươi như vậy, sao ngươi không bố trí người bảo vệ chỗ này? Chuyện này không hợp lý nhỉ?" Trần Hạo hỏi.
Thiếu niên châm chọc: "Bản tôn lười trả lời mấy vấn đề này của ngươi, không có tu vi tiên thiên lời bản tôn nói ngươi cũng không hiểu."
Trần Hạo: "..."
"Vậy khỏi cần tâm sự nữa, tiểu vương gia đi thong thả, ta muốn nghỉ ngơi rồi. Ngươi yên tâm, ta ăn mềm không ăn cứng, nếu ngươi đã đi ra xin ta rồi thì cũ nợ mới coi như xong, về sau chỉ cần ngươi không trêu chọc ta, ta sẽ không làm ầm ĩ với người." Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Thiếu niên đang muốn lên tiếng thì đột nhiên dừng lại, híp mắt nhìn Trần Hạo.
Gì mà ta đi ra xin ngươi?